Tạ Hiểu Phong cười nhưng bất kỳ ai cũng không nhận ra chàng đang cười thật.Chàng đang nhìn Giản Truyền Học.Giản Truyền Học cúi đầu.- Tôi nói, tôi nói đấy!- Tôi là người của Thiên Tôn. Điền Tại Long cũng vậy!- Tôi bảo cho Điền Tại Long biết vì vậy bọn họ mới biết!Những lời này gã đâu có nói ra và bất tất phải nói ra.- Ta nhìn lầm ngươi!- Ta coi ngươi là bạn, thật là nhìn lầm!Mấy câu này Tạ Hiểu Phong đâu có nói ra, càng bất tất phải nói ra làm gì.- Ta không trách ngươi!Giản Truyền Học lại chỉ hỏi một câu :- Ông thật không trách tôi chứ?Tạ Hiểu Phong :- Ta không trách ngươi vì ngươi vốn đâu có nhận ra ta!Giản Truyền Học trầm ngâm rất lâu rồi mới chậm rãi :- Phải rồi, tôi vốn đâu có nhận ra ông, không nhận ra được một chút gì!Đây là một câu nói cực kỳ giản đơn nhưng về ý tứ lại cực kỳ phức tạp. Ý tứ “không nhận ra” tức là “không hiểu”. Ý tứ “không hiểu” tức là căn bản không biết ông là người thế nào.Tạ Hiểu Phong hiểu ý tứ của gã, cũng hiểu cả tâm tình của gã.Vì vậy Tạ Hiểu Phong chỉ nói vắn tắt có ba chữ :- Ngươi đi đi!Giản Truyền Học đi, cúi gằm đầu mà đi.Gã đi rất lâu rồi Âu Dương Vân Bằng mới thở dài một hơi :- Tạ Hiểu Phong quả không hổ là Tạ Hiểu Phong!Đây là một câu nói rất giản đơn mà rất đời thường. Nhưng ý tứ bao hàm trong câu nói lại chẳng giản đơn quá, lại chẳng đời thường quá.Lịch Chân Chân cũng thở dài, thở dài khe khẽ :- Nếu tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-thap-tam/1961561/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.