Ba người trong phòng khách không ai mở lời trước, Louis ngồi ở giữa, bây giờ nụ cười vẫn còn trên môi: “Đình này, ta thật sự phải vỗ tay cho tình đồng nghiệp của hai người đấy.” Gã ta vui vẻ nói: “Ta vẫn chưa làm gì cô ta mà cậu đã căng thẳng rồi sao?”
Yến Nhụy Tiêu thấy giờ phút này rất ngứa mắt, con cáo già này cái gì cũng hiểu rõ, bây giờ chỉ là gậy lưng đập lưng ông thôi.
Diệp Lang Đình lấy bất biến để ứng cái vạn biến*, nhìn Louis rồi lấy súng ra cũng ném lên bàn: “Tới đi, chúng ta thương lượng xem ai nổ súng bắn chết tôi trước.”
*ý là dùng 1 cái nguyên tắc bất biến để đối phó với vạn sự biến đổi khác
Nói là nói như thế nhưng ở căn phòng không một ai có hành động gì. Mắt Louis di chuyển qua lại giữa hai người rồi bình tĩnh tiếp tục: “Diệp Lang Đình, ta khuyên những người đồng nghiệp của cậu cũng đừng có manh động, cậu biết nguyên nhân tôi đợi cậu ở đây ngày hôm nay mà.”
Louis giống với Hoắc Lợi, nhiều năm qua đã chuẩn bị cuộc đấu cuối cùng cho ngày cuối cùng rồi. Gã ta từng muốn chạy, cũng từng nghĩ rằng nếu có một ngày không chạy được thì sao, vì thế sau này tất cả công việc của gã đều chuyển vào căn biệt thự ở Hậu Sơn. Tất cả tài liệu phạm tội cũng được giấu ở đây. Không giays giém gì ở đây nhưng lại có một vòng bom xung quanh bức tường.
Nếu như không chạy được, vậy thì ngọc nát đá tan thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-son-dinh-ngoai/3463072/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.