Chờ đến khi Yến Nhụy Tiêu tỉnh lại thì người bên cạnh đã rời đi. Quần áo vốn dĩ rải rác khắp mặt đất và đồ đạc lộn xộn đã được người kia xếp lại gọn gàng. Quần áo của cô gấp đặt trên tủ cạnh giường.
Tối qua Diệp Lang Đình nói chuyện điện thoại rất lâu, nội dung nói cũng rất ít, cuối cùng Yến Nhụy Tiêu ngủ thiếp đi trong cuộc điện thoại lặng im của anh. Trong lúc mơ màng chỉ nghe thấy anh nói vài câu “Anh gỡ đồ cho tôi đi.”... “Ba điểm.”... “Đừng quan tâm những chuyện không liên quan gì đến mình.”...
Mấy câu này không rõ ràng, liên kết lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, trong màn đêm tĩnh mịch trở thành khúc hát ru của Yến Nhụy Tiêu. Trong cơn mơ màng cô chỉ cảm nhận được chiếc lò sưởi lại quay về cạnh cô nên dựa sát vào theo bản năng, bị ôm vào lòng cuối cùng mới có thể yên ổn ngủ sâu.
Yến Nhụy Tiêu đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài, cảm giác khó chịu tối qua bây giờ vẫn còn âm ỉ. Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bữa sáng đã được đặt trên bàn, đi tới gần cô phát hiện ra trên kẹp còn để lại một tờ giấy note, trên tờ giấy nốt chỉ viết một chữ Diệp.
Mây bay nước chảy, chữ hằn cả phía sau tờ giấy, lời ít giống như anh.
Đúng lúc này điện thoại cũng vang lên, Yến Nhuỵ Tiêu đi tới cầm lên xem là Kanye.
“Chúc mừng!” Không đợi cô nói, đối phương vào trước làm chủ, xem ra là biết hết rồi.
Yến Nhuỵ Tiêu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-son-dinh-ngoai/3388478/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.