Lúc cô nghiến răng nghiến lợi với bóng lưng của anh thì Phương Thành lại nói tiếp: “Tiểu Yến à, dạo này sức khoẻ mẹ con vẫn thế, bác sĩ bảo để không làm phiền bà ấy nghỉ ngơi thì sau này cố gắng sau mười giờ sáng hẵng gọi điện cho bà ấy, sau đó tần suất không được quá cao, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của bà ấy.”
Từ sau khi bố Yến qua đời, trạng thái tinh thần của mẹ Yến lên xuống trong thời gian dài, Yến Nhuỵ Tiêu cũng ở cùng một thời gian khi còn trong nước. Sau khi cô tới Úc thì chỉ đành nhờ Phương Thành hỗ trợ chăm sóc.
Nhớ tới việc gần đây của mình, Yến Nhuỵ Tiêu thở dài: “Vâng chú Phương, vất vả cho chú quá. Dạo này con mới bắt đầu công việc thực tập mới ở bên này, ông chủ rất có tâm dẫn dắt con, bắt đầu bận rộn nên không kịp liên lạc với mẹ nên đành nhờ chú vậy.”
Phương Thành ngừng một lát cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, ông ấy chỉ dặn dò: “Chú ở Úc nhiều năm nên cũng có vài mối quan hệ. Nếu cháu cần giúp đỡ thì bất cứ việc gì cũng có thể nói với chú.”
Ông ấy đã kinh doanh nhiều năm, đều là kinh doanh ngoại thương với Úc, lúc này ông ấy nói như thế cứ giống như một bậc bề trên hòa nhã dễ gần vậy. Lòng cô xao động suýt nữa định hỏi: “Vậy chú có thể giúp cháu tìm một người lên tòa không?”
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng cô không có gan, vẫn phải dậy sớm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-son-dinh-ngoai/3388472/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.