Nhân viên giao hàng thấy cô thất thần thì lên tiếng nhắc nhở: “Cô gì ơi?”
Cô được nhắc thì nhanh chóng quay đầu: “Không sao, đều ổn cả, cảm ơn anh.”
Nhân viên giao hàng xác định không có vấn đề gì xong xuôi, đưa tờ nhận hàng cho cô ký tên, đợi sau khi Yến Nhuỵ Tiêu vỗ nhẹ tờ giấy ký vào ngực đối phương ngẩng đầu lên lần nữa thì cánh cửa của Diệp Lang Đình cũng vừa khép lại.
“Rầm” một tiếng rồi chẳng có động tĩnh nào khác.
Nhưng tất cả khác hẳn với mọi thứ của hai tuần trước, Diệp Lang Đình ở bên trong và cô biết điều đó.
Không chỉ có vậy, vừa rồi bọn họ còn đối mắt. Dù rằng chỉ là một cái thôi nhưng lại khiến cô muốn dùng hai chân kẹp chặt eo của anh và còn muốn sờ một chút, kiểu không mặc quần áo ấy.
Yến Nhuỵ Tiêu nghĩ thế nào phải làm được như thế.
Khi Diệp Lang Đình đang ngồi trên sô pha nhận điện thoại công việc thì nghe thấy tiếng đập cửa không chút khách sáo. Anh nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, Yến Nhuỵ Tiêu vẫn mặc chiếc váy ngắn liền bó sát màu xanh ngọc ban nãy. Vừa rồi ngồi xuống cô không có chủ ý gì nhưng nhìn như vậy lại có thể thấy được đường cong tinh tế.
Anh úp điện thoại vào tai nhẹ nhàng đáp lời của đối phương, hai người chỉ cách nhau một tấm ván cửa, cô nghe thấy rất rõ. Đợi một lúc lâu thế nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Cô như có cảm giác, được nhìn xuyên qua mắt mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-son-dinh-ngoai/3388457/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.