Tòng biệt hậu, ức tương phùng. Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng,
Kim triêu thặng bả ngân công chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.
(Từ ngày ly biệt, mong ngóng tương phùng, đã không biết bao lần mộng tưởng.
Đêm nay gắng đem ngân đèn soi kỹ, sợ rằng người trước mắt lại như giấc mộng chập chờn, chớp mắt liền tan biến.)
===//===
Chúng ta giống như trời và đất, chỉ có thể từ xa cùng trông lại, vĩnh viễn không có ngày tương giao, mặc người cười ta si dại, mắng ta đọa lạc, ta vẫn cố chấp vẽ ra một con đường, gian truân đến trước mặt ngươi…. Còn ngươi, lại cười lạnh vung tay, vô tình đẩy ta xuống vực sâu vạn trượng, không chút lưu tình.
“Thiếu gia, trời đang trở lạnh, ngài mang thêm ít y phục đi.”
Triệt Nguyệt lắc đầu, ôn nhu nhìn Sở Hàn Tâm đang tựa lưng vào ghế.
“Nương, nương xem, gần cuối thu rồi, năm đó khi người rời khỏi Triệt Nguyệt hình như trời đang vào xuân, khắp nơi hoa nở…” Triệt Nguyệt vươn tay muốn nắm lấy tay bà, nhưng chỉ một cử động nhỏ thoáng qua sắc mặt y liền trắng bệch, bất đắc dĩ cười nhạt một tiếng, chậm chạp ngồi xuống cạnh phụ nhân. “Triệt Nguyệt nhớ nương thích nhất là hoa sen, đợi khi thân thể nương khỏe lại, Triệt Nguyệt sẽ trồng cho nương một ao sen thật đẹp, được không? Sau đó, chúng ta nuôi thêm hai con thỏ… khụ…”
Triệt Nguyệt vội quay đầu, máu từ miệng tuôn ra, nhiễu xuống những chiếc lá ngân hạnh rơi rụng dưới chân, biến sắc vàng thành đỏ sẫm, khiến người xúc mục kinh tâm.
Lãnh Tuyết vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-nguyet-ca/58287/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.