Thiên nhai cựu hận, độc tự thê lương nhân bất vấn.
Dục kiến hồi tràng, đoạn tẫn kim lô tiểu triện hương.
Đại nga trường liễm, nhâm thị xuân phong xuy bất triển.
Khốn ỷ nguy lâu, quá tẫn phi hồng tự tự sầu.
Giảm Tự Mộc Lan Hoa – Thiên Nhai Cựu Hận.
<<Tần Quan>>
===//===
Sau khi về lại Thương Ẩn sơn, Triệt Nguyệt không chút ngạc nhiên khi thủ vệ bốn phía đều rút hết, người thông minh như Kinh Liệt không thể nào không biết hành tung của y, cho nên y cũng không cần phải che giấu. Quả nhiên, vừa đẩy cửa phòng đã thấy ngay gương mặt lạnh như băng của Kinh Liệt.
“Đã đi đâu?”
Thấy vai trái đối phương đẫm máu, con ngươi đen láy tràn lên sát khí, “Là ai?”
“Cố nhân.”
Triệt Nguyệt thờ ơ đóng cửa lại, vừa xoay người thì phát hiện bóng đen vốn ngồi bên bàn trà không biết từ lúc nào đã đứng sau mình, toàn thân tản ra sát khí âm hàn khiến người kinh sợ, y giật lùi một bước, miễn cưỡng cười nói, “Đừng cản đường ta…”
Lách mình muốn đi qua bàn trà, cánh tay trái lại bị một lực đạo rất mạnh giữ chặt, đau đớn ập đến khiến cho y không nhịn được khẽ run rẩy. Ánh mắt Kinh Liệt càng lúc càng rét lạnh, nhìn kỹ còn có thể phát hiện bên trong đều là sát khí thị huyết. “Là ai?”
“Ta chẳng phải đã nói rồi sao, một cố nhân.”
Kinh Liệt hừ lạnh một tiếng, buông tay trái đối phương ra, vòng qua ôm y đến cạnh bàn rồi kéo y ngồi xuống chân mình, lòng bàn tay rộng lớn áp lên vết thương có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-nguyet-ca/58285/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.