Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã sáng, vừa mở mắt liền chạm phải ánh nhìn nôn nóng lo âu.
“Ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh!”
“Cốc… Cốc đại ca?” Ánh mắt đảo quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng không quá xa hoa nhưng rất thoải mái, không khỏi ngẩn người một lúc, “Nơi này là…”
“Ngươi hôn mê suốt ba ngày rồi.” Cốc Dật Hiên đứng lên rót một chén nước, đưa đến cho y, trên mặt hiện lên tiếu ý ôn hòa, “Hôm đó ta vừa về tới ngôi miêu đổ nát đó thì phát hiện ngươi đã hôn mê, ngươi sao không biết cẩn thận gì cả, vết thương trên người không những không đỡ được chút nào, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.”
Bách Lý Triệt Nguyệt cúi đầu uống một hớp nước, mỉm cười, “Làm phiền Cốc đại ca, Triệt Nguyệt trong lòng cảm kích…”
“Được rồi được rồi… Không cần khách khí như vậy.” Cốc Dật Hiên cưng chiều vỗ vỗ đầu y, “Nếu như đệ đệ Cốc đại ca còn sống, nhất định cũng đã lớn bằng đệ rồi.”
Triệt Nguyệt nghe ra nỗi cô đơn trong lời hắn nói, ngẩng đầu nhìn, bất tri bất giác muốn nói vài câu nhưng rốt cục chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Không cần nghĩ nhiều như vậy, hôm qua ta đã truyền thư cho sư phụ, người đang ở Quỷ Cốc đợi chúng ta trở về.” Nhìn ra Triệt Nguyệt có chút luống cuống, Cốc Dật Hiên chuyển sang chuyện khác, cười nói, “Đúng rồi, Triệt Nguyệt có biết Liệt đi đâu không? Từ lúc ta trở về đến giờ vẫn chưa gặp tên đó.”
Triệt Nguyệt giật mình, tức giận không thể đè nén xông thẳng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-nguyet-ca/58274/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.