Cora chau đôi mày: “Em có hứng thú làm em dâu của chị không?”
Khóe môi Trần Tống Mạn cười cười.
“Em yên tâm đi, vào thời điểm hai đứa quấn quít, chị sẽ không xuất hiện đâu.” Cora hướng đến Trần Tống mạn chớp mắt vài cái, “một người chồng tài giỏi, cộng thêm một chị dâu xuất sắc, thời điểm không vui còn có thể đổi người, nói chuyện phiếm giải tỏa tâm sự, có phải em thấy rất là hay không?”
Trần Tống Mạn cảm thấy Cora nói không đúng lắm, nhưng vẫn vô lực để phản bác.
“A!” Cora nhìn khuỷu tay cô, “cánh tay em là ai băng bó?”
“Bác sĩ Giang.” Trần Tống Mạn ngồi trên giường, không chút để ý ngồi đùa nghịch với con thú nhồi bông.
“Bác sĩ Giang!” Ánh mắt Cora trở nên lấp lánh, “chính là cái kẻ cao ráo, điển trai, hơn nữa còn rất hài hước?” Chị ta đem thân thể cọ cọ vào Trần Tống Mạn, “chị thích lắm nha!”
Hài hước? Chị xác định chúng ta nhìn thấy là cùng một người sao? Trần Tống Mạn nhớ lại sắc mặt âm u của anh, không nhịn được mà khịt mũi.
“Thế nào, em không thích anh í sao?” Cora trông rất vui, “chị biết em thích mẫu người giống thằng em của chị, vừa vặn em không thích bác sĩ Giang, sau này bốn chúng ta họp mặt sinh hoạt chung sẽ không có mâu thuẫn gì hết.”
“Chờ đã.” Trần Tống Mạn cắt ngang lời của Cora, “cái gì là bốn chúng ta sinh hoạt cùng nhau?”
Cora đếm đếm trên đầu ngón tay: “Chị và bác sĩ Giang, em và Augus, như vậy tốt lắm, chị không cần lo em cướp mất người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/4851/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.