Nghe xong điều này khiến Trần Tống Mạn sôi trào nhiệt huyết. Cô có chút kích động hỏi: “Chuẩn bị bao lâu?”
Giang Hành xoa cằm, cười: “Ít nhất hai tháng.”
“Trời ạ.”
Câu trả lời ấy như một chậu nước dập tắt nguồn nhiệt trong cô.
“Thì ra lâu như vậy.” Trần Tống Mạn có hơi mất hứng, nhưng cũng có chút khó ngờ. “Vừa rồi anh nói đây là thời điểm tốt, nếu chờ hai tháng nữa, có phải bỏ lỡ hay không?”
Giang Hành nhẹ nhàng gõ lên đùi bó thạch cao của cô một tiếng, nét mặt rất bình thản, động tác giống như thuận tay chứ không phải anh cố ý làm.
Được ‘tiểu thái giám’ hầu hạ mình như vậy, ‘hoàng đế’ Trần Tống Mạn nhìn chằm chặp người đàn ông kia. Cô thầm cảm thán, nếu bản thân ngã một cái nhưng đổi lại may mắn nửa đời, cô có chịu khổ đau cũng cam tâm tình nguyện.
“Thời gian kiểm tra sẽ kéo dài hai tháng, em đừng lo vấn đề này.” Nói tới đây, Giang Hành dừng một tẹo. “Vụ án của em gây rúng động dư luận một thời gian dài, thời gian nửa năm không đủ để…”
“Em trong sạch.” Trần Tống Mạn cắt ngang lời anh. Cô nhìn ra sự lo lắng của Giang Hành, nhưng giờ đây cô đã không phải Trần Tống Mạn vừa vào viện tâm thần nữa. Không phải xuất viện hoàn toàn bí mật, không liên lạc với bạn bè gia quyến hay sao? Dù sao bạn bè cô cũng chẳng biết ở nơi nào, người thân cũng chỉ còn bà ngoại. Tuy rằng cô không an tâm lắm về bà, nhưng bà ngoại cô cũng sống khá tốt. Từ lúc con gái lớn qua đời, con trai nhập viện, bà ngoại một thân một mình về quê. Bà sống ở nông thôn cùng với anh chị em đã già. Nếu cô bảo bà rời khỏi quê, vừa khó xử mà ngược lại cô sẽ quấy rầy bà.
Giang Hành đưa tay xoa đầu cô: “Khoảng thời gian này em chớ nghĩ nhiều. Cứ sinh hoạt như mọi khi, ăn cơm cho no, kiểm tra sức khỏe tốt. Về phần đề thí nghiệm, chỉ cần là người bình thường đều trả lời được, đừng bận tâm.”
Đáy lòng Trần Tống Mạn mềm nhũn, cô vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay anh, đặt bên má mình cọ cọ. Cô giống như mèo con nhỏ, trên mặt lộ ra biểu cảm hài lòng: “Giang Hành, em thật may mắn khi có anh ở bên.”
Trái tim anh run lên, kết quả, anh xúc động.
Trần Tống Mạn bị đè xuống giường bệnh, đón nhận môi hôn hung hãn của người đàn ông.
Rốt cuộc, Giang Hành thở hào hển từ người cô ngồi dậy. Anh ôm cô, mặt đối mặt, khoảng cách cả hai lúc đó chỉ cách nhau vài cm là cùng. Anh hôn chóp mũi cô, hung tợn nói: “Chờ em ra viện, có em cho anh làm.”
Trần Tống Mạn sợ tới mức đem Giang Hành một phen đẩy ra, sau đó chạy ra ngoài.
Tuy rằng anh đã nói trước với cô về vấn đề xuất viện, nhưng Trần Tống Mạn vẫn sinh hoạt như thường. Ăn ngủ tích cực, tinh thần dâng cao, báo hại Trương Tiểu Hồng mỗi lần nhìn cô ăn cơm đều cười nhạo cô là heo tinh chuyển thế.
Hôm nay ăn xong điểm tâm, theo thói quen Trần Tống Mạn tản bộ đằng sau viện.
Cô đi đến ngồi xuống xích đu, chợt ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện ngăn trở ánh mặt trời, trong lòng có chút cảm thán.
Nói thật, lúc mới vào đây, tuy rằng lúc tối ngủ hay mơ ác mộng, nhưng ban ngày thì lại vui vẻ rất nhiều. Thời điểm mà Abel còn ở, Tinh Tinh sẽ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm cùng cô, còn có Augus mặt than và chị Cora thông tấn xã.
Hiện tại, Abel mất, Tinh Tinh cũng rời khỏi viện tâm thần, được gia đình kia nuôi dưỡng và tiến hành liệu trình điều trị tâm lý. Gia đình mới của Tinh Tinh Trần Tống Mạn cũng gặp qua rồi, là họ hàng xa của Hoàng Nhạc. Ngoài Tinh Tinh thì bọn họ có một đứa con, nhưng người mẹ đặc biệt thích con gái nên Hoàng Nhạc giới thiệu Tinh Tinh cho. Tinh Tinh hiểu chuyện, nói năng dễ nghe, bộ dáng đáng yêu, dễ mến. Mặc dù mắc hội chứng Angelman nếu sống ở một gia đình bình thường thì bệnh tình cũng sẽ chuyển biến tốt. Điều này là niềm vui lớn đối với Tinh Tinh.
Trần Tống Mạn thở dài.
Không ngờ nửa năm qua, người đi người đến, biến hóa thật nhanh.
Cô tin rằng có hợp ắt phải tan, nhưng ly biệt xảy ra trước mắt quá đỗi chân thực, vì thế những nỗi phiền muộn vẫn còn. Cô không muốn nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngẫm nghĩ mọi chuyện.
Nếu cô rời khỏi, Augus phải làm sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã làm cô buồn cười.
Augus là cảnh sát chìm, không thể ở đây mãi được. Chờ nhiệm vụ hắn hoàn thành, lần sau bọn họ gặp nhau, hẳn là ở ngoài kia thế giới.
Cô ngoảnh đầu nhìn thân cây, thẳng đến cần cổ có hơi đau nhức. Cây cổ thụ này ít nhất trăm năm tuổi, lá xum xuê, um tùm. Sân tường không cao, nay cành lá đã vươn ra ngoài tường, mùa đông còn phủ lên một tầng tuyết dày đặc. Trời đứng gió, Trần Tống Mạn ngắm cành cây phủ tuyết, giống như thời gian lặng lẽ trôi.
Lộp cộp lộp cộp.
Trần Tống Mạn không hề phản ứng.
Lộp cộp, cộp, lộp cộp, cộp cộp.
Trần Tống Mạn nhăn mày, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào cây.
Hình như có tiếng động gì đó phát ra. Trần Tống Mạn không để ý thì thôi, nhưng nếu để ý thì sẽ không vứt khỏi đầu được. Ví như lúc này ‘lộp cộp’ tuy rằng không lớn, tuy nhiên lại vang vọng trong não Trần Tống Mạn ong ong.
Thành thật mà nói, âm thanh này người thường không nghe thấy đâu, nhưng qua nửa năm sống ở đây với trị liệu tinh thần, hiện giờ bất kể thị giác hay thính giác đều tăng lên vượt bậc. Cô từ xích đu đứng dậy, xoay người tìm chỗ phát ra âm thanh.
Cô nín thở, tập trung tinh lực vào việc lắng nghe. Rốt cuộc từ nơi phát ra âm thanh, cô thấy một người đang đưa lưng về phía mình trong góc xó, bờ mông động đậy.
“Tiểu Thương?” Trần Tống Mạn thử kêu một tiếng.
Cái mông kia cứng đờ, sau đó bằng cách thật chậm rãi, chủ nhân của cái mông quay đầu — đích thị là Tiểu Thương.
Hai người đã lâu không gặp, ai ngờ lúc gặp lại nhau lại dưới tình huống này. Sắc mặt Tiểu Thương có chút xấu hổ, ngồi dưới đất nửa ngày không muốn đứng lên.
“Cô sao vậy?” Trần Tống Mạn bước về phía trước một bước.
Tiểu Thương ngẩng đầu, nét mặt uể oải đáp: “Trần Tống Mạn bé con, tôi bị Augus mắng.” Nàng đứng lên, phủi đất trên người. “Hầu hạ đại thiếu gia này thật phiền chết tôi. Mỗi ngày đều phải đối diện với gương mặt lạnh như đá cục, vốn bị áp lực tinh thần, giờ nhìn thấy biểu cảm của hắn là cơm nuốt chẳng trôi.”
Trần Tống Mạn nghiêng đầu nhìn bụi cỏ dại kia: “Cho nên cô mới ở đây đào này đào nọ?”
“Là nhật ký của tôi.” Tiểu Thương lấy tay bới đất, lộ ra một quyển vở. “Tôi luôn đem nhật ký chôn ở chỗ này, bên trong viết toàn những chuyện vui tươi. Chỉ cần tâm trạng tôi không tốt, tôi sẽ tới đây lục lọi.”
Trần Tống Mạn tỏ ra tò mò, ánh mắt cũng hiện lên một tia hoài nghi.
Tiểu Thương thấy vậy bèn nghểnh cổ nhìn bốn phía, sau đó kéo Trần Tống Mạn qua. Nàng moi ra quyển nhật ký, lật lật đưa cô xem. Trần Tống Mạn nhìn phớt qua, trong nhật ký quả thật ghi vài điều vui vẻ, vì thế nghi ngờ cũng tan đi vài phần, biểu cảm cũng thong thả hơn.
Cô và Tiểu Thương không phải bạn thân, họ cũng chỉ gặp nhau vài lần, nhưng bấy giờ chẳng khác hai cô gái hoài xuân đang sẻ chia những tâm tình bí mật. Cô lùi về sau một bước, trên mặt hiện lên chút áy náy tươi cười: “Ngại ghê, tôi không thể đi quá lâu. Bằng không y tá sẽ hốt hoảng.”
Tiểu Thương hiểu rõ gật đầu, nàng tỏ ra tiếc nuối: “Uổng quá đi. Tuy nhiên, cô cũng không nhàn rỗi như tôi. Quản lý một bệnh nhân như Augus, điểm ưu việt duy nhất đó chính là ngày nào cũng chẳng có việc làm.”
“Tôi thấy cũng tốt mà Tiểu Thương.” Trần Tống Mạn gật đầu. “Tôi nhớ trước kia cô còn đi du lịch.”
Tiểu Thương sầu não buông tay: “Tôi tình nguyện chăm nom hắn hằng ngày, hơn là đi chơi rồi bị cấp trên nói là vô trách nhiệm.”
Trần Tống Mạn thở dài vỗ vỗ vai cô: “Tôi hiểu cô mà.”
Vừa nói xong, Tiểu Thương vỗ mạnh đầu: “À phải, cô không nhắc tôi cũng quên, hai hôm sau Augus muốn kiểm tra sức khỏe, tôi còn chưa chuẩn bị cho hắn ta.” Nàng cười khanh khách. “Chúng ta đi thôi.”
Hai người nắm tay quay trở lại xích đu.
“Cô về trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm chút nữa.” Trần Tống Mạn nói.
Tiểu Thương gật đầu, không nghi ngờ mà quay lưng rời đi. Trần Tống Mạn tiếp tục ngồi trên xích đu, ánh mắt lẳng lặng nhìn về một chỗ, sau đó có cảm giác bất an.
Ba phút sau, tại nơi mà Tiểu Thương vừa đào bới, một lần nữa Trần Tống Mạn lại đứng ở đây. Rốt cuộc cô vẫn không chiến thắng được sự quan tâm của mình.
Nói thật, chỗ này là góc chết, camera không đủ tầm. Vị trí ở sau gốc cổ thụ, nhìn qua không có sơ hở. Quyển nhật ký chôn không sâu, cô cẩn thận đào một lát, cầm nó trên tay.
Trần Tống Mạn lật lật, không phát hiện có điểm nào khác lạ. Là do cô nghĩ ngợi nhiều ư? Trần Tống Mạn nhíu mày.
Cô vốn cho rằng Tiểu Thương là người bên cạnh Augus, nếu có hành động kỳ quái cũng sẽ làm chuyện gây bất lợi cho Augus. Nhưng với tình huống hiện tại này, có phải cô suy diễn quá nhiều không?
Trần Tống Mạn nhớ tới nét mặt đưa đám của Tiểu Thương, lại nhớ tới biểu cảm lạnh lùng của Augus, cúi người đem nhật ký chôn xuống. Cô phủ bùn đất lại, trên mặt có vài chiếc lá rụng rơi, lấy hai lá để lên, nhìn qua tự nhiên hơn so với vừa rồi.
Cô phủi đất trên tay, kiêu ngạo nhìn thoáng qua tác phẩm của mình, đẩy đẩy bánh chuẩn bị lăn xe rời đi. Lúc quay đầu, tầm mắt lơ đãng lướt qua hai gò tuyết cao cao bị bao trùm bởi cỏ dại, nhất thời dừng bước.
Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm hướng kia, động tác chậm rãi, điều khiển xe lăn chuyển hướng. Cô khom người, đôi tay vươn ra phía trước đào bới hai bên, quả nhiên có hai cái hốc nhỏ xuất hiện.
Từ ngoài nhìn vào trong tối đen như mực, chẳng quan sát được gì.
Trần Tống Mạn nuốt nước bọt, bạo dạn đưa tay vào trong, sau đó lại rút trở về.
Cô nhìn trên mặt đất một lượt, lại nhặt nhánh cây lên, hướng vào hốc đâm đâm vài cái. Hình như không có điểm dừng, hốc này có vẻ sâu.
Đây là gì nhỉ? Vì sao ở bệnh viện từ đâu xuất hiện một hốc đen? Có khi nào là hang hốc của động vật nhỏ nào không?
“Buông nhánh cây trong tay xuống.” Sau lưng Trần Tống Mạn đột nhiên vang lên một thanh âm.
Xương sống cô cứng đờ, nhánh cây trong tay cũng ‘lạch cạch’ rơi xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]