Đáng tiếc biểu cảm của Giang Uyển Chi cũng chỉ biến sắc một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Trong mắt bà ta lướt qua một tia kinh ngạc, tựa như không rõ Trần Tống Mạn đang nói gì, chỉ nhíu nhíu mi: “Con nói gì vậy, sao mẹ nghe lùng bùng lỗ tai.”
Trần Tống Mạn nghiêng đầu: “Cái khác nghe không hiểu, không sao. Nhưng chị của cậu tôi là ai, bà hẳn phải biết chứ?”
Giang Uyển Chi vừa định mở miệng đã bị cô cắt ngang: “Mà bà, làm thế nào quen biết cậu tôi?”
Bà ta nghe xong, lần hai toan mở miệng, nhưng Trần Tống Mạn đang nhìn chằm chằm bà ta tiếp tục chặn lời: “Năm đó bà là nhân viên trong công ty ba tôi, dì à, chỉ bằng nhan sắc năm đó của bà, so với mẹ tôi quả thật khác xa một trời một vực. Đừng trách tôi thẳng thắn, mà thành thật thì tôi đã rất khách quan khi nhận xét rồi.”
Cánh mũi Giang Uyển Chi có phần run rẩy, hai lần há miệng cũng không thể nói gì khiến bà ta cảm thấy nghẹn họng, nhất là đối diện với đứa con riêng đốn mạt kia. Tâm trạng bà ta vô cùng tệ hại, như lửa đang cháy còn đổ thêm dầu.
“Dì Giang, thừa dịp tôi còn có thể gọi bà một tiếng dì ơi, bà nên chạy khỏi cái bệnh viện này sớm tí.” Trần Tống Mạn lăn xe tới gần Giang Uyển Chi làm bà ta bất giác lùi về sau một bước.
Trên mặt của cô tràn ngập vẻ mất tự nhiên, tươi cười quỷ dị, hai mắt đảo tròn, tròng trắng lấn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253559/chuong-57-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.