Trần Tống Mạn nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm họng súng tối om đang chĩa về phía mình, đầu óc trống rỗng. Cô không nhìn động tác của Lưu Thanh, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng đạn xé gió.
Cô nhắm mắt chịu chết.
Trong một phút giây bất chợt, Trần Tống Mạn nhớ tới những chuyện từng xảy ra trong cuộc sống mình, giống như phim truyền hình, vừa phô trương lại vừa giả tạo. Mà lúc này cô cũng chính là người xem, xem cuộn băng lúc mình còn sống.
Cô đột nhiên có một ý tưởng.
Bản thân cô ngay khi tòa án phán tội cô ngày đó, vốn đã nên chết rồi. Ở bệnh viện tâm thần này nửa năm, là thời gian trộm được. Không, là do thưởng. Là Giang Hành thưởng cho cô.
Nghĩ đến anh, Trần Tống Mạn đột nhiên thấy đau lòng. Vừa hay nước mắt lại rơi, một nửa muốn chết, một nửa muốn tiếp tục sống. Có lẽ đây là vận mệnh của cô. Mặc dù Giang Hành có nỗ lực cách nào chăng nữa cũng không xoay chuyển được vận mệnh đen đủi này. Chết, chính là vấn đề sớm muộn.
Trần Tống Mạn cảm thấy bản thân thật may mắn khi ngần ấy thời gian cuối cùng đã có anh bên cạnh, anh trao cô thứ tình yêu mà cô vẫn luôn hằng khao khát. Còn Augus, thật may vì thân phận vẫn giữ nguyên. Cuộc đời của cô đến đây xem như đã mãn nguyện rồi.
Chỉ là ra đi như vậy, rất không cam tâm.
Một tiếng nổ nặng nề rơi xuống đất, không có đau đớn như dự kiến. Trần Tống Mạn chậm rãi mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253550/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.