Trần Tống Mạn đem con gấu bước tới trước song sắt, ‘đang đang đang’ hung hăng gõ vài tiếng khiến Trương Tiểu Hồng đang ngủ gật nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngã xuống từ ghế.
“Có chuyện gì, có chuyện gì?” Lảo đảo một cái, Trương Tiểu Hồng mới đứng vững lại, vắt giò lên cổ mà chạy vào phòng bệnh của cô, cuống quít hỏi, “có chuyện gì hả em?”
Sau đó chỉ thấy Trần Tống Mạn đen mặt đứng ở lưới song sắt đằng kia, bóp chặt cổ con gấu trong tay, tư thế như muốn giết người diệt khẩu.
Trương Tiểu Hồng thấy phản ứng của cô không có gì quá mức, bèn nói: “Này, em đừng gấp. Trời vẫn còn chưa sáng mà, em muốn đi đâu?”
Chị ta cách song sắt, đưa tay kéo kéo tóc Trần Tống Mạn lại cho ngay ngắn. Trần Tống Mạn trợn mắt nhìn con gấu, rồi lại nhìn sang Trương Tiểu Hồng. Nửa ngày, cô nghẹn một hơi ở ngực: “Không có gì, vừa nãy em gặp ác mộng.” Dứt lời, cô đem con gấu quay lại giường, ngồi xuống. Từ đây nhìn ra ô cửa sổ nhỏ, quả thực trời vừa mới tờ mờ rạng sáng, lúc này người khác hẳn là đều đang ngủ say, còn cô hành sự có hơi nóng vội.
Cô liếc con gấu, tiếp tục hung hăng tát nó một cái. Hừ!
Đánh xong một tát vào gấu, cô cảm thấy mọi chuyện có chút đần độn, vô vị. Lại ngã vào giường, ngủ quách cho xong. Thẳng đến khi Trần Tống Mạn tỉnh giấc thì ngoài kia đã là hừng đông. Dùng xong bữa sáng, Trần Tống Mạn đi ra căn tin nhận lấy áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253538/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.