“Này!” Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy ngượng, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, “anh đừng nhìn em như vậy có được không!”
Giang Hành cười, khuỷu tay tì trên mặt bàn: “Được.”
Trần Tống Mạn không còn hứng thú xem ảnh nữa, bèn để trả chúng lại chỗ cũ –quay đầu, vẫn trông thấy một đôi đồng tử trong suốt ý cười: “Em muốn trở mặt quá!” Trần Tống Mạn giận. Giang Hành cười đến cuồng quyến: “Đượcrồi, không đùa em nữa.”
Anh đưa tay sắp xếp đống ảnh lộn xộn trên bàn cho ngăn nắp, sau đó nói: “Người lúc nãy em thấy là người ngày maisẽ đến đây thị sát, tên viết ở đằng sau ảnh, em đem về ghi nhớ kỹ tênbọn họ. Đương nhiên em không nên gọi tên, cứ gọi chức vị của họ làđược.”
Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút buồn rầu, một lần nữa bày ảnh ra: “Nhiều quá làm sao em nhớ hết chứ!”
Giọng của cô hạ thấp xuống. Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm một bức ảnh chụp nửa buổi, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Giang Hành, trong ánh mắt chứa đầy sựkhinh bỉ. Giang Hành theo cô hướng xuống – trong ảnh là một người đànông trung niên, tây trang giày da, ngũ quan liêm chính – chỉ là bụng hơi phệ và giày da hơi bóng.
“Em biết ông ta?” Giang Hành hỏi.
Trần Tống Mạn tựa người vào ghế, hừ nhẹ: “Kẻ chống lưng cho Giang Uyển Chi!”
“Ồ?”
Hai ngón tay thon dài cầm lên bức ảnh, mắt lướt qua dòng chữ “Bản thị thứnhất – Thẩm phán trung cấp tòa án nhân dân – Trương Dân Cảnh.” Khóe môiGiang Hành khẽ nhếch, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253527/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.