Lúc hai người trở lại phòng kiểm tra sức khỏe lần nữa, đã thấy bác sĩ cùng y tá trưng ra muôn ngàn biểu cảm khác nhau. Đương nhiên hôm nào cũng vậy, nhưng phần lớn bọn họ đều là nghi hoặc và dò xét, chỉ có vài đối tượngmà Giang Hành và Trần Tống Mạn quen biết thì trong mắt có vài phần châmchọc khác thường.
Trần Tống Mạn nhanh chóng trở vào hàng ngũ đang kiểm tra, mà Giang Hành sắc mặt lạnh nhạt vừa mới ngồi vào ghế mình thì đã bị Hoàng Nhạc huých nhẹ khuỷu tay. Anh quay đầu, đập vào mắt là mộtgương mặt tỏ ra khinh khi.
“Ở nơi công cộng không cần táo bón lộ liễu như vậy.” Giang Hành xuất chiêu trước.
“Sao anh lại nói thế hả?” Hoàng Nhạc phỏng chừng tâm trạng Giang Hành khôngtốt lắm, liền nhịn không được mà chọc ghẹo, “trước sau cũng chỉ nửa giờ, xem ra độ dẻo dai của bác sĩ Giang không như ý muốn.” Hắn vừa nói, vừanhìn Giang Hành chớp chớp mắt.
Giang Hành nghe vậy, chậm rãi rúttrong túi ra hai tờ khăn giấy, không có chút phòng bị cũng không có mộttia băn khoăn, chậm rãi vỗ nhẹ lên khóe môi Hoàng Nhạc…
Trần Tống Mạn u ám đi vào hàng ngũ kiểm tra sức khỏe không yên lòng còn trở ngược ra phòng kiểm tra sức khỏe. Mới vừa ló mặt đã bị Trương Tiểu Hồng tậpkích bất ngờ.
“Á!” Trần Tống Mạn bị Trương Tiểu Hồng hù đến pháthoảng, miệng không ngừng liến thoắng, “chị còn ngại em chưa đủ bệnh hả?” Còn đưa tay vỗ ngực trách móc.
Trương Tiểu Hồng thuận miệng trả lời: “Em thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253523/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.