Trần Tống Mạn theo bản năng muốn biện hộ, nhưng phát hiện gương mặt GiangHành đang nhìn mình lúc này, cơ bản không thốt ra nửa lời giả dối. Không uống thuốc chuyện này đều không có đường chối cãi, giấy xét nghiệm đãrõ ràng như thế, lời của Giang Hành bên tai, cô quả thật chẳng thể phảnbác. Vì thế rơi vào trầm mặc. Trần Tống Mạn cúi đầu, bàn tay nắm chặtlấy nhau, chẳng dám ngẩng lên.
Giang Hành im lặng nửa ngày, rốtcuộc bác sĩ Hoàng ngồi bên cạnh thì thầm vài câu, liền nghe leng kengmột tiếng, Giang Hành đứng phắt dậy, ghế tựa bị đá một cước bay lui vềđằng sau, điều này đủ hiểu rõ người đàn ông đang tức giận thế nào.
“Theo tôi.” Giang Hành buông vỏn vẹn 2 chữ rồi kéo tay Trần Tống Mạn đi về phía cửa.
Trong lòng Trần Tống Mạn chột dạ, cơ bản không dám phản kháng, dù là sức lựccủa Giang Hành tựa như muốn nghiền nát cánh tay cô, cô cũng chỉ cắn răng cố đuổi theo kịp bước chân anh. Hai người một trước một sau bước đithật lâu, lâu đến nỗi Trần Tống Mạn cảm thấy bản thân sắp dạo hết cáibệnh viện tâm thần này, Giang Hành mới bắt đầu dừng lại.
Cô nhìnbốn phía, mới phát hiện nơi đây là sân thượng. Tiết trời đã vào đông, cô vì đi kiểm tra sức khỏe nên chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, giólạnh từ xa lùa tới cũng đủ làm cô trở nên giá cùm cụp.
“Cô em cóvẻ bình tĩnh quá đi?” Một câu hỏi lạnh lùng cùng với áo blouse trắng đột ngột phủ trên đỉnh đầu, Trần Tống Mạn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253519/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.