Nhìn thấy cô như thế, bao nhiều lời muốn nói khỏi miệng, bỗng hóa thành một tiếng thở dài.
“Tôi đi đây.” Giang Hành nói.
Anh buông Trần Tống Mạn ra, hơi xoay người rồi bước ra cửa, không cần nhìn lại. Và lần này cô không gọi lại anh. Cô chỉ ngồi lặng yên trên giường, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng lại ở thân hình xù lông của con gấu. Cô bước sang, ôm nó vào lòng.
Cảm giác không giống nhau. Trần Tống Mạn thầm nghĩ, còn nhịp tim vẫn đập thình thịch.
----
“1204.”
Chiều thứ hai, Trần Tống Mạn đang chơi đùa vui vẻ cùng Tinh Tinh trong viện, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gọi đằng sau mình. Cô ngoảnh đầu, phát hiện người vừa gọi cô là y tá tưởng – với thần thái vô cùng nghiêm túc.
“Bác chiều tốt lành ạ.” Trần Tống Mạn lập tức đứng dậy, vuốt vuốt tóc, lễ phép chào hỏi.
Bấy giờ nét mặt y tá trưởng mới dịu xuống, kỳ thật bà ấy đối với Trần Tống Mạn cũng có vài phần thiện cảm, vì cô so với những bệnh nhân khác khiến bà ấy đõ lo lắng rất nhiều, mà ngày thường bà ấy cũng tiếp xúc cô thường xuyên nên biết Trần Tống Mạn là một cô gái không tệ lắm, chính là…
“Bác nhìn trong camera, 5 giờ chiều hôm qua cháu đi đến nhà kho, là có việc gì?” y tá trưởng dùng giọng điệu chất vấn hỏi.
Trần Tống Mạn nghe xong nhất thời giật mình, nhưng biểu cảm không hề sợ sệt, trái lại còn ngây thơ vô (số) tội nhìn tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-lam-benh-nhan-tam-than/2253511/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.