Lương Minh Hiên trả lời xong thì Trác Sở Duyệt đặt cốc trà xuống, lễ phép ngồi thẳng lưng.
Mẹ cô tỏ vẻ bình tĩnh, “Quen nhau bao lâu rồi?”
Lương Minh Hiên tiếp tục trả lời, “Một tháng ạ.”
Mẹ cô cảm thấy bất ngờ, nhướng mày hỏi, “Bố con bé biết chưa?”
Trác Sở Duyệt lên tiếng, “Bố chưa biết ạ.”
Bà cụp mắt, chợt mỉm cười, “Hai người sẽ làm ông ấy sợ đó.”
Lương Minh Hiên lên tiếng, “Do em suy nghĩ không chu đáo.”
“Tối nay bố con bé đã đặt nhà hàng, đến lúc gặp ông ấy em phải khai báo rõ ràng nhé.”
“Vâng, chắc chắn rồi.”
Dễ dàng qua ải bởi vì đơn giản việc hẹn hò chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ còn chưa nói ra mục đích chính khi về thăm bố mẹ lần này, cũng hoàn toàn không có gợi ý nào về chuyện này cả vì trên tay Trác Sở Duyệt còn chưa đeo nhẫn.
Nói về khả năng kinh tế của Lương Minh Hiên thì tặng cô một chiếc nhẫn làm người ta lóa mắt là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng không có chiếc nhẫn nào chứ đừng nói đến việc quỳ một chân xuống hứa hẹn suốt đời không thay đổi.
Những việc này cô hy vọng sẽ không xảy ra, tất nhiên không phải vì anh không đủ thời gian chuẩn bị.
Còn nhớ, lúc trước khi bọn họ ở bên nhau, có một đêm Trác Sở Duyệt đang nằm mơ thì tỉnh dậy, lúc đó là buổi sáng ở Pháp nhưng cô không chút đắn đo bấm điện thoại gọi cho Lương Minh Hiên.
Trong điện thoại Trác Sở Duyệt nói mình nằm mơ thấy một người đàn ông đốt pháo hoa trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-cho-ba-bua-com/1809324/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.