Mười năm trước, khi trời vào thu, lá vàng rơi đầy đất, đó là lần đầu tiên cô gặp Lương Minh Hiên.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in, anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm, chất vải mềm mại giống như ánh mắt anh nhìn người khác vậy.
Buổi chiều hôm đó, Trác Sở Duyệt đang ở trong phòng khách nhặt hạt châu thì có người ấn chuông cửa, cô đi ra mở cửa, sau đó ngơ ngác nhìn anh.
Anh là một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ, dáng người cao đến nỗi cô phải ngước nhìn.
Lương Minh Hiên cũng nhìn lại qua cửa thì thấy một cô bé mười ba tuổi.
Cô gái dựa vào cửa và nhìn anh chằm chằm, anh chắc chắn rằng bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ nhưng cô gái lại cứ cười suốt.
Anh cũng mỉm cười, “Trác Sở Duyệt à?”
Cô gái gật đầu rồi hỏi tiếp: “Chú là ai ạ?”
“Tôi là bạn của bố cháu.”
“Bố cháu không có ở nhà ạ.”
Anh kiên nhẫn giải thích, “Tôi có nói với anh ấy rồi, anh ấy biết hôm nay tôi đến đây nên lát nữa anh ấy sẽ về.”
Nhớ đến đây, trong lòng Trác Sở Duyệt không khỏi cảm thấy bùi ngùi, vẻ ngoài thật sự rất quan trọng.
Anh có gò má hơi gầy, gương mặt đầy hào khí, sống mũi lại thẳng. Đây là người đàn ông đẹp trai nhất cô gặp trong mười ba năm qua, cô cảm thấy anh không phải người xấu nên thoải mái mở rộng cửa.
Vừa bước vào, chiếc túi nhựa màu đen anh xách theo bỗng nhiên nảy lên, hình như có vật gì còn sống bên trong.
Cô hơi hoảng sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-lang-cho-ba-bua-com/1809280/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.