Tạ Cát Tường ngồi trong kiệu, chỉ cảm thấy đất trời hết thảy đều màu đỏ.
Cỗ kiệu rất rộng rãi, cũng không xốc nảy nhiều, nàng liền xốc khăn đỏ lên, nháy nháy mắt, lúc này mới cảm thấy ổn hơn.
Luyến tiếc, khẩn trương vừa rồi hết thảy đều không còn, hiện tại lưu lại trong lòng nàng chính là hiếu kì.
Dù sao, đại cô nương lên kiệu hoa —— là lần đầu tiên nha.
Tạ Cát Tường nghĩ đến lời nói dí dỏm này, bản thân cũng nhịn cười không được.
Kiệu hoa vừa đi vừa dừng, ngay từ đầu hai bên chỉ có âm thanh đội xe đi lại, đợi cho vượt qua mấy cái giao lộ.
Các loại tiếng hoan hô chớp mắt như thủy triều vọt tới.
Tạ Cát Tường ngay từ đầu còn chưa nghe rõ, cẩn thận nghe, mới phát hiện người bên ngoài hô lớn đều là cái gì trăm năm hảo hợp, đến già đầu bạc gì đó.
Tạ Cát Tường nhịn không được hiếu kì, lặng lẽ nhấc màn kiệu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Kết quả nàng còn chưa kịp nhìn thấy gì, đã đối đầu với đôi mắt quen thuộc của Triệu Thụy.
Tạ Cát Tường: "..."
Tạ Cát Tường nhanh chóng khép màn kiệu lại.
Cái người này, không ngoan ngoãn cưỡi ngựa đi trước đội ngũ đón dâu đi, chạy tới bên cạnh kiệu hoa làm gì chứ?
Triệu Thụy thấp giọng cười cười, động tay, ném vào cửa sổ kiệu hoa một vật nhỏ.
Tạ Cát Tường vô ý tiếp được, mở ra thấy một khối đậu phộng rang.
Nàng không khỏi cười.
Giọng nói Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-kinh-khue-sat/3482689/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.