Lý Xán đứng dậy, thuận theo cúi đầu, chỉ dùng dư quang nhìn qua.
Lúc này Thiên Bảo đế đang nằm sau trướng màn thật dày, làm người nhìn không rõ khuôn mặt.
Mùi thuốc chua xót tràn ngập chóp mũi, ngày thường Lý Xán có bao nhiêu chán ghét loại hương vị này, hiện tại lại có bấy nhiêu thích.
Hắn quy quy củ củ đứng ở kia, thấp giọng nói: “Phụ hoàng thân thể như thế nào? Thái y có tận tâm trị liệu không.”
Thiên Bảo đế ho khan một tiếng, hơi thở mong manh: “Tạm được, nhọc hoàng nhi lo lắng.”
Một tiếng phụ hoàng, một tiếng hoàng nhi, hai mươi mấy năm qua, bọn họ đều xưng hô thân mật với nhau như thế.
Lý Xán nói: “Phụ hoàng thân thể ôm bệnh nhẹ, nhi tử trằn trọc, đêm không thể ngủ, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục.”
Thiên Bảo đế đang muốn trấn an hắn vài câu, mới vừa mở miệng, lại nhịn không được ho khan.
Noãn các trống rỗng, trong nháy mắt liền chỉ còn tiếng ho khan của Thiên Bảo đế.
Lý Xán cúi đầu canh giữ ở mép giường, đợi cho Thiên Bảo đế qua cơn ho, mới nhíu mày hỏi Hàn An Yến: “Thái y làm ăn cái gì không biết, phụ hoàng vào thu sẽ có bệnh ho, vì sao nhiều năm như vậy cũng chữa không khỏi?”
Hàn An Yến vội khom lưng hành lễ: “Lời đại điện hạ nói thật đúng, là thần sai.”
Lý Xán hừ lạnh một tiếng.
Bên tai hắn nghe tiếng Thiên Bảo đế cố sức hít thở, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Nhiều năm như vậy, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-kinh-khue-sat/3422755/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.