Đêm ở lại chùa Hoàng Giác, Tạ Cát Tường ngủ đặc biệt sâu.
Nàng không nằm mơ, không nhớ lại, chỉ để mình bình yên đắm chìm trong mùi đàn hương sâu kín, cảm thụ an tĩnh tường hòa đã lâu không có.
Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại trong một mảnh chim hót ríu rít.
Trong chùa Hoàng Giác có đủ loại chim.
Chim sẻ loại phổ thông bình thường, chim hoàng oanh tiếng hót uyển chuyển, hỉ thước ríu rít, mỗi một con đều nhẹ nhàng hoạt bát.
Tạ Cát Tường ngồi dậy, xốc trướng màn lên nhìn ra bên ngoài.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, làm cả sương phòng ấm áp.
Không biết từ khi nào, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Tạ Cát Tường không nằm lười, nàng đứng dậy thay y phục, sau khi trang điểm chải chuốt, đẩy cửa sương phòng ra.
Triệu Thụy đã tỉnh.
Hắn mặc một bộ trang phục dày, trong tay cầm trường kiếm, đang luyện kiếm dưới ánh mặt trời.
Minh Trần pháp sư đứng dưới mái hiên, an tĩnh nhìn Triệu Thụy luyện kiếm.
Mũi kiếm thon dài hiện lên ánh sáng lóa mắt, Tạ Cát Tường híp mắt, nhìn vị thế tử trẻ dưới ánh mặt trời.
Triệu Vương có tài đức gì, có thể sinh được nhi tử ưu tú như vậy.
Như thế nghĩ, Tạ Cát Tường nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Chờ Triệu Thụy luyện kiếm xong, Minh Trần mới nói: "Ngươi tinh tiến không ít, lực dùng kiếm càng vững, sát khí cũng càng tăng."
Triệu Thụy thu hồi trường kiếm, ném cho Triệu Hòa Trạch canh giữ một bên, lấy khăn cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-kinh-khue-sat/3373243/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.