Nhưng còn chưa đợi được Tạ Cát Tường nói thêm câu nào, một giọng nữ thê lương đã vang lên ngoài sảnh chính.
“Tiện phụ!” Thanh âm kia từ xa tới gần, khi mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, chớp mắt một cái đã thấy có người bổ nhào vào Nhan ma ma.
“Tiện phụ, thì ra chính ngươi đã giết nữ nhi ta, ngươi đáng chết!”
Người tới vươn cánh tay thon dài, hung hăng kéo lấy búi tóc Nhan ma ma.
“Ngươi đáng chết!”
Triệu Thụy căn bản không cần lên tiếng, Hạ Uyển Thu đã tiến lên một bước, kéo phụ nhân đang nổi điên kia ra.
Sảnh chính một mảnh hỗn loạn, Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn phụ nhân cả mặt đỏ bừng kia, nghe Kim Trạch Long ở một bên hét lớn.
“Phu nhân! Ngươi làm gì vậy!”
Tiếng nói hắn sắc bén tựa hồ như cũng chứa đầy huyết lệ, nội đấu trong nhà, cắn xé dính líu lẫn nhau, đây là hiện tượng rối loạn trong gia đình.
Hắn ngàn không nên vạn không nên, lúc ấy khi nhị nha đầu muốn đổi hôn sự, hắn thật không nên mang tam cô nương ra thay.
Thanh danh Kim gia quan trọng, quan hệ với Tưởng gia cũng quan trọng, nhưng làm sao có thể quan trọng hơn huyết thống cốt nhục trong nhà?
Kéo cho tới hiện tại, chết thì đã chết náo loạn cũng có náo loạn, vậy được cái gì tốt?
Nhưng hết thảy mọi chuyện đều đã không còn kịp rồi.
Cổ họng Kim Trạch Long cơ hồ muốn nôn ra máu, hắn nói với phu nhân mình: “Phu nhân a, ngươi tội tình gì phải như vậy chứ, cho dù giết xuẩn phụ này thì sao, Nhu Nhu cũng không về được.”
Phụ nhân đó chính là Kim đại phu nhân.
Tóc nàng rớt tán loạn, mặt trắng mắt đỏ, bị Hạ Uyển Thu ấn ngồi quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
“Nhưng ta không cam lòng! Ta không cam lòng a! Dựa vào cái gì cô nương của ta chết rồi, dựa vào cái gì!”
Đúng lúc này, Nhan ma ma bị nàng cào nát mặt nhẹ giọng mở miệng: “Dựa vào cái gì? Nàng đẩy tam cô nương vào hố lửa, hoàn toàn không màng đến sống chết của tam cô nương, thì dựa vào cái gì?”
Nhan ma ma vẻ mặt bình đạm, nàng không quan tâm vết máu trên mặt, chỉ cẩn thận vén mớ tóc mai hỗn độn.
“Vừa rồi đại cô nương cũng đã nói, lúc chạng vạng ở Kim Đỉnh sơn nhìn thấy ta, vậy nhị cô nương chết có quan hệ gì đến ta chứ?” Nhan ma ma lạnh lùng nói, nàng cúi đầu, nét mặt khinh thường cơ hồ như chọc thẳng vào mặt Kim đại phu nhân.
“Tiện phụ nhà ngươi!” Dù sao đại phu nhân cũng là tiểu thư khuê các, mắng chửi người, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai chữ kia.
Kim Trạch Long nói như thế nào đều quản không được, vẫn là Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng: “Bản quan rất bận.”
Sảnh chính nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng Kim đại phu nhân khóc ai oán: “Đại nhân, cầu ngài đòi lại công đạo cho tiểu nữ, cầu xin ngài.”
Triệu Thụy nhìn Hạ Uyển Thu xua xua tay, Hạ Uyển Thu cường ngạnh nâng Kim đại phu nhân lên, đưa cho người hầu Kim gia đỡ nàng đi ra ngoài.
Vẻ mặt Kim Trạch Long bất lực, hắn nói với Triệu Thụy: “Đã khiến đại nhân chê cười.”
Thật ra Triệu Thụy cũng không để ý đến việc này, hắn chỉ nói: “Bản quan tới để phá án, thị phi của quý phủ, không liên quan đến bản quan.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Vừa rồi Tạ thôi quan nói ngươi đã hiểu, hiểu như thế nào? Vị Nhan ma ma này hiển nhiên không có biện pháp từ Kim Đỉnh sơn bay trở về Kim trạch, nàng cũng không thể là hung thủ giết hại Kim nhị cô nương, như vậy hung thủ rốt cuộc là ai?”
Tạ Cát Tường nói: “Không bằng đưa nhân chứng lên đây trước?”
Triệu Thụy nghĩ đến suy luận trước đó của Tạ Cát Tường, liền nói nhỏ vài câu với Tô Thần, Tô Thần lập tức nhanh chóng ra khỏi sảnh chính.
Không bao lâu, Ngô Đại Lượng liền bị Tô Thần giải vào sảnh chính.
Người Kim gia không quen biết hắn, nhưng người Ngô gia liếc mắt một cái, liền nhìn ra hắn chính là Ngô Đại Lượng.
Ngô Hàn thị vừa thấy tiểu nhi tử còn sống, lập tức kêu: “Đại Lượng, Đại Lượng con còn sống!”
Tạ Cát Tường nhìn về phía người nhà Ngô gia ngồi trong một góc, phụ mẫu Ngô gia đều thực kích động, nước mắt lưng tròng, ngay cả Lý Tố Mai cũng có chút vui mừng, nhưng còn Ngô Đại Quang vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ không quan tâm lắm tới sống chết của đệ đệ.
Cũng đúng, hôm qua trước mặt quan gia, hắn nói nhiều như vậy, nói ra hết bao nhiêu oán hận, hiện tại lại làm ra tiết mục huynh đệ tình thâm, mấy ai có thể tin tưởng.
Tạ Cát Tường đứng dậy, đi đến bên người Ngô Đại Lượng đang quỳ, hắng hắng giọng.
Trong sảnh chính lần nữa an tĩnh lại.
Ngay cả phụ mẫu Ngô gia đang kích động cũng không dám lên tiếng nữa, bọn họ nhìn chằm chằm Ngô Đại Lượng, sợ nhi tử lại mất tích.
Cho dù sảnh chính có nhiều người xa lạ như vậy, nhưng Tạ Cát Tường cũng không hề luống cuống, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên từ tốn.
“Vị này họ Ngô, tên gọi Đại Lượng, là người dân thôn Ngũ Lí Bảo ngoại ô kinh thành, sáng hôm qua Hộ Thành Tư nhận được báo án, nói Ngũ Lí Bảo vừa có người chết. Sau khi Hộ Thành Tư đến nơi mới phát giác hiện trường người chết tử vong có chút kỳ quặc, liền chuyển vụ án cho Cao Đào Tư.”
Tạ Cát Tường mở đầu câu chuyện, thanh âm nhẹ nhàng, có chút êm tai từ từ kể ra.
Ngay cả Kim đại phu nhân chết sống không chịu đi, muốn ở lại sảnh chính, cũng không khỏi an tĩnh lại.
“Cao Đào Tư chuyên xử lý trọng án, sau khi nhận được tóm tắt sơ lược vụ án Hộ Thành Tư đưa lên, bản quan liền cùng Triệu đại nhân đi một chuyến đến Ngũ Lí Bảo, phát hiện trong từ đường Ngô thị tại thôn Ngũ Lí Bảo, có một người chết là nữ nhân, thân mặc áo cưới, mặt trang điểm đậm, treo cổ trên xà nhà từ đường.”
Tạ Cát Tường nói, gây nên sóng to gió lớn trong sảnh chính.
Người Kim gia cũng không biết còn có người chết tương tự, tử trạng lại giống Kim nhị cô nương như đúc, không khỏi có chút hoảng sợ.
Chớp mắt một cái sảnh chính lại có chút náo nhiệt, sắc mặt Triệu Thụy trầm xuống, quạt sắt trong tay không nhẹ không nặng gõ liên tục.
Đông đông đông.
Sảnh chính lại lần nữa an tĩnh.
Tạ Cát Tường rất trấn định, nàng tiếp tục nói: “Sau khi nhất đẳng ngỗ tác Hình đại nhân của Cao Đào Tư nghiệm thi, phát hiện nạn nhân bị người khác bóp cổ chết vào nửa đêm ngày hôm qua, sau khi chết mới trang điểm chải chuốt rồi treo lên trên xà nhà, nên chúng ta lập tức dò hỏi tại Ngũ Lí Bảo, xem có người nào mang lòng oán hận với người chết hay không.”
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: “Đợi khi trở về Yến Kinh, Cao Đào Tư chuẩn bị điều tra xoay quanh cái chết của Ngô Chu thị, nhưng ngay buổi chiều đã nhận được quý phủ báo án, nói nhị tiểu thư quý phủ cũng chết oan chết uổng.”
“Nhị tiểu thư quý phủ chết như thế nào, tin tưởng quý phủ rất rõ ràng, nơi này cũng không cần nhiều lời, vì phương thức tử vong của hai vị nạn nhân, tử trạng sau khi chết đều giống nhau, ngay từ đầu Cao Đào Tư hoài nghi vụ án này do một người làm, nhưng khi điều tra sâu hơn, phát hiện chân tướng cũng không phải là như thế.”
Vụ án đã đi đến bước thẩm vấn cuối cùng, Tạ Cát Tường cũng không hề giấu giếm, trực tiếp nói thẳng toàn bộ.
“Dựa theo trình tự tử vong mà nói, người chết đầu tiên chính là nhị tiểu thư quý phủ, cũng chính là Kim nhị cô nương, người bị tình nghi nhằm vào nàng tổng cộng có hai vị, vị đầu tiên là người bị nàng đoạt hôn sự - đại cô nương, vị thứ hai là người bị bắt thay nàng định thân cùng Tưởng gia - tam cô nương, nhưng khi Kim nhị cô nương chết, hai vị cô nương này hoàn toàn không ở trong phủ, đang ở tại Kim Đỉnh sơn xa xôi, bởi vậy Cao Đào Tư tạm thời không tiến hành dò hỏi hai vị cô nương này.”
Giọng nói Tạ Cát Tường trong trẻo, lời nói rõ ràng, kể ra rành mạch hai vụ án mạng xảy ra đã nhiều ngày qua, mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu.
Ý tứ nàng rất rõ ràng, Kim gia đại cô nương cùng tam cô nương đều có khả năng giết nhị cô nương, nhưng khi nhị cô nương tử vong bọn họ đúng lúc không ở nhà, cho nên mặc dù có động cơ, lại không có thời gian, tạm thời không bị chỉ định là người tình nghi.
Hôn sự của ba vị cô nương Kim gia gây náo loạn đến ồn ào huyên náo, mỗi người đều biết, nghe đến đó ngược lại đều thực trấn định, không ai nghi hoặc dò hỏi.
“Con dâu Ngô gia Chu Tử Quyên cũng có thù oán với người, kẻ thù của nàng vừa vặn chính là hai vị đại bá cùng đại tẩu này đây, Chu Tử Quyên vì mình và trượng phu Ngô Đại Lượng,” Tạ Cát Tường chỉ chỉ Ngô Đại Lượng bị trói bên cạnh, “Vì tương lai hai người có thể độc chiếm toàn bộ gia sản Ngô gia, khiến cho đại bá cùng đại tẩu có thể bán mạng vì phu thê bọn họ, cố ý đụng trúng đại tẩu đang mang thai, làm lần sinh non đó cứ thế tổn hại đến thân thể, hết cách tiếp tục có thai lần nữa.”
Tạ Cát Tường vừa nói ra, bên phía Ngô gia tức khắc kinh ngạc.
Ngô Hàn thị là người thứ nhất nhảy ra: “Không có khả năng, Tử Quyên chúng ta chính là cô nương tốt, sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy.”
Nàng dứt lời, hung tợn trừng mắt liếc Lý Tố Mai một cái: “Nhất định là ác phụ này sinh non không thể mang thai, tìm lấy cớ thoái thác, sợ nhà ta hưu nàng.”
Ngô Hàn thị vừa dứt lời, Ngô Đại Lượng vẫn luôn không nói một lời nào lại mở miệng.
Thiên vị cùng bất công hắn vốn đang chiếm hữu, hết thảy mọi thứ hắn vốn đang có được, đều sụp đổ ngay trước mắt, Chu Tử Quyên và hài tử đều đã chết, làm hắn tỉnh ngộ trong một đêm, nhưng đã quá muộn.
“Nương!” Ngô Đại Lượng gào rống nói, “Người đừng nói nữa, chuyện chính là do Tử Quyên làm, con…… con đã biết từ sớm.”
Thanh âm hắn khô khốc, vì đã lâu chưa uống nước, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt cũng tiều tụy đến cực điểm.
Vợ con chết thảm, tâm hắn cũng như tro tàn.
Ngô Hàn thị ngồi bệch mông trở lại trên ghế, cúi đầu không hề hé răng.
Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Ngô Trường Phát không hề nói lời nào, cùng Ngô Đại Quang vẻ mặt không hề có biểu tình, lại nhìn nhìn Lý Tố Mai cúi đầu khóc thút thít, không dừng lại, vẫn tiếp tục phân tích chân tướng vụ án.
“Lý Tố Mai cùng Ngô Đại Quang tuy có động cơ giết người, nhưng hai người bọn họ, một người yếu ớt vô lực, một người không ở Ngũ Lí Bảo, đồng thời cũng có nhân chứng, nên cũng không thể xem là người bị tình nghi.”
Tạ Cát Tường nói tới đây, mọi người vừa rồi có vẻ đã hiểu tình tiết vụ án, không khỏi lại có chút mê mang.
Kim Trạch Long chờ nàng nói xong, mới thấp giọng hỏi: “Tạ đại nhân, vậy…… Ý ngài là gì? Rốt cuộc là ai giết tiểu nữ?”
Tạ Cát Tường dừng một chút, không trả lời câu hỏi của Kim Trạch Long, ngược lại tiếp tục nói: “Sau khi điều tra rõ hai điểm đáng ngờ này, Cao Đào Tư đương nhiên không thể từ bỏ, vì sau đó trượng phu Chu Tử Quyên là Ngô Đại Lượng cũng không có ở Ngũ Lí Bảo, người này cũng mất tích một ngày, Cao Đào Tư liền gửi công văn đuổi bắt đến các vùng xung quanh Yến Kinh là Phụng Thiên, Giang Lê, hôm nay vừa lúc bắt được Ngô Đại Lượng muốn lẻn vào Phụng Thiên thành, đồng thời áp giải về Yến Kinh.”
Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn về phía Nhan ma ma: “Căn cứ khẩu cung của Ngô Đại Lượng, một tháng trước, hắn bị người khác áp chế ở chợ Nam Giao, ra giá năm mươi lượng, là một vị tự xưng Trương Nhan ma ma tiêu tiền giúp hắn dàn xếp, hơn nữa để lại giấy vay nợ lúc ấy hắn ký tên, nói chỉ cần Ngô Đại Lượng làm thay nàng một chuyện, nàng lập tức tiêu hủy giấy vay nợ, việc này toàn bộ xóa bỏ.”
Hai vụ án, lại lần nữa sinh ra mối liên hệ.
Trong sảnh chính, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Nhan ma ma, tuy rằng Nhan ma ma không có thời gian giết người, cũng không có biện pháp từ Kim Đỉnh sơn bay trở về Kim gia gây án, nhưng xác thật nàng đã bắt đầu bố trí hết thảy mọi thứ từ tháng trước.
Tạ Cát Tường biết tâm tư mọi người, nàng rũ mắt, tiếp tục nói: “Ngày hôm trước Ngô Đại Lượng đi dạo bên ngoài Ngũ Lí Bảo, vừa vặn đụng phải vị Trương Nhan ma ma này, Nhan ma ma liền kể lại toàn bộ tình hình thực tế cho Ngô Đại Lượng một lần, kể lại rõ ràng quá trình mình giết hại Kim nhị cô nương như thế nào, bảo Ngô Đại Lượng gánh tội thay mình, nếu hắn không chịu, Kim gia có rất nhiều biện pháp khiến cho Ngô gia cửa nát nhà tan.”
Tạ Cát Tường nói: “Nhưng bản quan cũng rất kỳ quái, Nhan ma ma rõ ràng không có cách nào giết hại Kim nhị cô nương, nhưng vì sao ở Ngũ Lí Bảo xa xôi lại biết từng li từng tí chuyện phát sinh tại Kim gia? Thậm chí ngay cả tử trạng nhị cô nương cũng đều rành mạch? Khi nàng phân phó cho Ngô Đại Lượng, có khả năng Kim nhị cô nương vẫn còn chưa chết.”
Âm thanh nàng nói chuyện thực nhẹ, lại có thể làm cho mọi người đều nghe được rành mạch, thốt ra lời này xong, mọi người đều cảm thấy trên người phát lạnh, không tự chủ được dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Nhan ma ma.
Nhan ma ma lại thẳng lưng, thực thản nhiên quỳ ngồi ở chỗ kia, không hề có chút quẫn bách nào do bị chỉ trỏ.
Kim Trạch Long cũng bị Tạ Cát Tường nói cho mơ hồ, cuối cùng tốt xấu cũng hiểu được, bất luận người là do ai giết, thì Nhan ma ma đều không tránh được liên quan.
“Nhan thị, Kim gia ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi phải như thế……”
Nhan ma ma ngẩng đầu, ánh mắt nàng quyến luyến nhìn nhìn tam cô nương sắc mặt tái nhợt, sau đó mới không chút để ý nhìn về phía Kim đại lão gia.
“Kim gia đối xử với ta không tệ?” Nhan ma ma cười lạnh, “Không, chỉ có tam cô nương, mới thật tình xem ta là con người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]