Tạ Cát Tường quay đầu đi tới, nghiêm túc nhìn Ngô Đại Quang.
Không thể không nói, bộ dáng hai huynh đệ này kỳ thật rất giống nhau, chỉ là một người chắc nịch, một người gầy ốm, còn tướng mạo chỉ có chút bất đồng thôi.
Làm huynh trưởng, Ngô Đại Quang cao lớn rắn chắc, khuôn mặt thành thật ổn trọng, vừa nhìn liền thấy rất đáng tin cậy, phàm là người khác thấy, đều phải nói một câu - nam nhân tốt.
Nhưng cố tình một người như vậy, lại có tâm tư kín đáo, còn có thể lập mưu kế giết người.
Tạ Cát Tường hơi giương khóe môi, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp trên má.
Nàng nghiêm túc nói: "Ngô Đại Quang, kỳ thật con mèo Bông Tuyết kia của nhị cô nương vẫn chưa chết, nó bị ngươi đá một cái, lại ngoan cường sống sót tới bây giờ, ngươi nói xem, nó có thể nhận ra ngươi hay không?"
Ngô Đại Quang trầm mặc.
Tạ Cát Tường liền thấy hắn dần dần rũ mắt xuống, khi lại nhìn người, giữa mày lại có sát khí không phải ai cũng có thể thấy rõ.
Ngay cả Ngô Hàn thị khóc không kềm chế được, cũng phát hiện nhi tử khác thường, nàng kêu rên một tiếng: "Đại Quang, thật là ngươi? Ngươi vì sao nhẫn tâm như vậy hả, ngươi còn là người không?"
Nhưng Ngô Đại Quang căn bản không để ý tới mẫu thân, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Tạ Cát Tường, chờ đến lúc nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua.
Một giáo úy trẻ ôm một con mèo đen cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-kinh-khue-sat/2543897/chuong-52-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.