Phan Lâm Lang thốt ra lời này, đại lao thành một mảnh an tĩnh.
Văn Chính Thành hít khí thật sâu, một câu đều nói không nên lời.
Hai người bọn họ đi đến hôm nay, đều không phải chỉ dựa vào thứ mỏng manh như tình cảm.
Văn Chính Thành nói: "Chẳng lẽ chỉ là một mình ta sai sao? Rốt cuộc vì sao, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết?."
Biểu tình trên mặt Phan Lâm Lang càng thêm lãnh đạm.
Trào phúng và khiêu khích trên người nàng từ lúc ban đầu đã biến mất không thấy, còn lại chỉ có lạnh nhạt.
"Ngươi đã biết." Phan Lâm Lang hỏi.
Văn Chính Thành cười khổ ra tiếng: "Đúng, tuy ta không thể làm qua trên triều, nhưng ta cũng không ngốc, từ khi......"
Hắn nói tới đây, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, câu nói kế tiếp vô luận thế nào cũng nói không nên lời.
Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, Tạ Cát Tường hơi hơi mỉm cười với hắn.
Ẩn ý trong lời nói bọn họ, đều bị Tạ Cát Tường đoán trúng, trước đó Tạ Cát Tường đã nói, trong vụ án này, tình cảm và ân oán giữa hai phu thê bọn họ có lẽ không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thân phận của Phan Lâm Lang và Trịnh San Hô, nếu không phải thân phận bọn họ đặc thù, chỉ sợ Văn Chính Thành cũng sẽ không xuống tay.
Nhưng thân phận Phan Lâm Lang quá khó tra xét, Trịnh San Hô cũng vậy, hai nữ nhân này cứ như xuất hiện từ hư không, đến để mê hoặc Văn Chính Thành.
20
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-kinh-khue-sat/2543828/chuong-69-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.