Edit: Dâu
Quen tôi?
Tôi đi từ Lý gia đến Giang Nam, ở lại mấy thành thị, tới Tô Châu lại gióng trống khua chiêng tìm nhà ở, gặp được Triệu mỹ nhân thì về cùng anh ta, sau đó đến quân đội kiếm cơm. Một đường lang thang này, vòng đi vòng lại chẳng được nghỉ ngơi bao nhiêu, quen tôi, tôi quen, không biết có bao nhiêu người. Chỉ riêng chủ nhà trọ, gọi được đến tên, đã không dưới mười người rồi.
“Đoán không ra.”
Triệu mỹ nhân vươn đầu ngón tay cốc tôi một cái nhẹ, “Đồ vô lương tâm, mất công người ta còn đứng trong điện Thái hoàng Thái hậu với ngươi cả nửa ngày.”
Hả? Chỗ của bà lão? Ai?
“Cũng may ta nói với Thái hậu xin mượn người,” anh ta cao giọng nói với bên ngoài xe, “Ngươi vào đi.”
Lúc này mới phát hiện xe ngựa đã dừng lại, tôi tò mò vuốt mũi, mỉm cười chờ đợi. Khi nhìn thấy người nọ, nụ cười trên mặt lại càng tươi, dù cho tôi vốn là người vô tình nhất trên đời này, cũng không thể khống chế được nụ cười như khóc này.
Túc tích có duyên, tam thế nhân quả, em gái đầu bánh bao, thế mà em lại đến cứu anh.
“Nhị… Nhị ca.” Cô bé mở miệng, khóe mắt đỏ lên.
Triệu mỹ nhân khẽ mỉm cười, “Các ngươi nói chuyện đi, ta không quấy rầy nữa.” Dứt lời vén rèm bước ra, tiếng vó ngựa vang lên, xe lại chậm rãi tiến về phía trước.
“Xuân Vân,” tôi khàn giọng nói, “Ngươi…”
Đôi mắt cô bé đã bắt đầu lấp loáng nước mắt, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464248/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.