Edit: Dâu
Tôi suy nghĩ trong ba giây, sao đó đổ hết thuốc giải rượu vào miệng mình.
Người ta say thì kệ người ta, còn tôi phải giữ tỉnh táo.
“Văn Chi Hiền, ê…”
Tôi chực đỡ anh ta, vừa cúi đầu cái đã thấy trời đất quay cuồng, đầu váng mắt hoa, đành phải thuận thế ngồi xổm xuống.
Tôi cười khổ, tên yêu tinh hại người này vẫn nằm bò ra đó không nhúc nhích.
Đột nhiên có một đôi tay thoải mái bế anh ta lên, Văn Chi Hiền khẽ ư ử một tiếng. Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy bóng chồng, chẳng nhìn ra là ai nổi.
Người nọ nói: “Văn tiên sinh?”
Ủa?
“Văn tiên sinh dạy học ở quý phủ tướng quân?”
Là Ngụy Vương.
Tôi mỉm cười chắp tay, “Vương gia, tiểu dân là Văn Hoài Tích…”
“Hắn theo họ Yến của mẹ rồi,” bên tai vang lên giọng nói đượm ý cười, “Hiện tại là thị vệ của ti chức.”
Tôi quay đầu, vẫn chỉ nhìn được bóng chồng, nhưng hơi thở quen thuộc vô cùng, là Triệu mỹ nhân.
“Yến… thị vệ?
“Vâng,” mắt tôi từ từ cũng nhìn rõ hơn, bèn chỉ chỉ Văn Chi Hiền, “Nhờ phúc của Vương gia. Vị này cũng không dám làm phiền ngài.”
Vừa mới vươn tay về phía anh ta, Ngụy Vương đã ôm anh ta xoẹt xoẹt lùi về sau mấy bước rồi.
Tôi thấy khá là hay ho, bèn mượn rượu bước thêm một bước, tiếp tục duỗi tay.
“Tiểu Yến.” Triệu Thụy Lam đột nhiên tựa đầu lên vai tôi, lắc la lắc lư, nhìn như sắp trượt xuống tới nơi. Tôi đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464235/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.