Edit: Dâu
Tôi nói thẳng, tôi không phải người, tôi là một tên quan ác.
Tôi là phản đồ trong đội ngũ cách mạng, bại hoại trong đội ngũ cán bộ, nhốt tôi mười năm tôi cũng không ngại nhiều.
Tôi uổng phí nhiều năm giáo dục của đảng như vậy, tôi thật xin lỗi đảng, xin lỗi nhân dân, xin lỗi những người có công cách mạng, xin lỗi lãnh đạo trung ương, xin lỗi chủ nhiệm đã đề bạt tôi.
Bởi tôi cảm thấy người nắm giữ quyền binh luôn đúng, hành vi của lãnh đạo vĩnh viễn hợp lí.
Cho nên Triệu Thụy Lam ôm tôi là hợp lí.
Ánh mắt thấu hiểu của thị vệ là hợp lí.
Nụ cười bỡn cợt của Văn sư gia cũng hợp lí.
Hai người họ lột đồ tôi cũng hợp lí nốt…
Lột… Lột cái gì cơ?
“Sao lại cởi quần áo của ta?!”
“Trên đường kéo đại hai tên ăn xin về còn sạch hơn ngươi, còn không mau thay quần áo đi.”
Tự tôi không thay được à?!
“Ai làm ngươi choáng váng vậy ngay cả mắt cũng không chớp kìa.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn kẻ gian đang nói chuyện này.
Văn Chi Hiền, khoảng 27 28 tuổi, mặt mày tuấn tú, lễ độ ôn tồn, đáng tiếc chỉ là vẻ ngoài thôi, người này giống tôi là một đồng nghiệp lăn lộn chốn quan trường, hiểu rõ lòng nhau lắm.
Triệu Thụy Lam đang nghiêng người về trước, thị vệ ngoài cửa bỗng gọi khẽ, “Tướng quân! Tướng quân!”
Anh ta khựng lại, cười áy náy với tôi, vội vàng đi trước nói với Văn Chi Hiền, “Tiểu Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoai-tich/2464195/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.