Editor: Lạc Thủy
Beta – reader:Lạc Thủy
Đầu đông thời tiết hiu quạnh, trong khuôn viên rộng lớn, lại chỉ có một vài cây hoa hòe nở nụ, mỗi ngày, trên mặt đất đều rơi rụng một số nhụy hoa, không mùi hương, đến nỗi gần như ta không cảm nhận được.
Nó không phải hoa, so với hoa còn mềm yếu hơn, rải rát trên đất, càng thể hiện rõ sự cô quạnh của mùa đông.
Trữ Sính Viễn khoanh tay đứng trong viện, kiện bào sắc xanh nhẹ bay, thân thể đơn bạc, đứng trước gió, tà áo bay phất phơ, khiến cho hắn như trở nên nhỏ bé theo gió bay đi. Mái tóc đen tuyền, dung nhan vẫn tuấn tú tái nhợt như trước, không có huyết sắc, con mắt vô thần, giống như người đang bị lạc vào một nơi hỗn loạn, hắn như vậy, càng khiến người khác cảm thấy thương tiếc cùng đau lòng.
Thời gian trôi nhanh, trong phút chốc, đã hơn một tháng, Trữ Sính Viễn đáp ứng Tham Duật, cố gắng dưỡng thương, cố gắng khôi phục, hơn nữa vết thương nguyên bản cũng không có gì đáng ngại, thế nên, hắn đã có thể nhanh chóng đi lại.
Kể từ ngày đó, Trữ Sính Viễn chưa hề gặp qua Tham Duật.
Còn với Tham Hãn, y cũng thật lâu chưa tới, mà Trữ Sính Viễn cũng không mong y xuất hiện, hắn thật sự không biết phải đối mặt với người nam nhân yêu mình này như thế nào, hơn nữa, gặp nhau đối với bọn họ mà nói,chỉ tăng thêm phần bi thương mà thôi.
Trữ Sính Viễn lẳng lặng nhìn về phía chân trời điểm hồng, ánh mắt mang vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tuyet/1979629/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.