Đến đây, ông ngập ngừng một chút, giọng mang chút bất đắc dĩ lại có phần bi thương:
- Tất cả những hành động đầy tình ý ấy của nàng dành cho ta cũng đều bởi vì Hi Kiếm. Ta biết chứ nhưng có lẽ ta không giám đối mặt với nó mà thôi. Ngày đó, Hi Kiếm tuy là thông minh vô cùng, tuyệt đỉnh vô song, là nhân tài số một kinh thành thế nhưng lại rất mù mờ và ngu ngốc về mặt tình cảm. Có lẽ vì thế mà hắn không nhận ra được hắn từ lâu đã thích nàng mãi cho đến khi hắn nhìn thấy nàng suốt ngày dính chặt lấy ta không buông. Dần dần đã nhận ra tình cảm của chính mình và thổ lộ với nàng. Khi nàng đồng ý với Hi Kiếm ta đã biết, nàng chỉ lợi dụng ta thôi. Sau này, ta vẫn không cam tâm, ta cảm thấy mình bất luận về cái gì ta cũng không thua hắn cho nên ta đã lợi dụng thân phận nàng bắt buộc nàng phải đến ở bên ta.Không ngờ nàng lại lựa chọn bỏ đi còn hơn là thù hận hắn. Bây giờ nàng có biết ta hối hận như thế nào hay không, ta thà nhìn nàng bên cạnh hắn vì ít nhất ta cũng có thể nhìn thấy nàng còn hơn là bây giờ. Nàng có biết tại sao ta không đụng vào hắn không, một phần cũng bởi vì tình huynh đệ nhưng tất cả đều vì nàng và ta muốn nhìn thấy hắn mỗi ngày đều không thể quên vết thương này khiến hắn đau đớn.
Càng lâu dần giọng hoàng đế càng nhỏ đi. Cuối cùng chỉ nhìn thấy thân hình ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tap/2468445/quyen-2-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.