8.
Ta đang lơ mơ ngủ thì có người gõ cửa.
"Thư Nhiên cô cô..."
"Ừm?" Ta đáp lại trong cơn mê.
"Thư Nhiên cô cô?"
Ta cố gắng nhấc mí mắt nặng trĩu, hỏi: "Ai đấy?"
"Thư Nhiên cô cô, Tiểu Lan đây ạ. Hoàng thượng say rượu cho gọi cô cô đến chăm sóc."
Nghe thấy hai chữ "hoàng thượng" ta tỉnh hẳn người, nhưng tâm tình buồn bực.
Phiền thật! Đêm giao thừa cũng không yên! Ngài có cả hậu cung bao nhiêu mỹ nữ giai nhân, ngủ đâu mà chẳng được gọi ta làm gì chứ?
Ta thầm kêu ca chứ không dám nói ra, Tiểu Lan vẫn còn ở đó.
Ban đầu đúng là hoàng thượng đến chỗ Lệ phi, nhưng hình như bị đuổi.
Những vị phi tần địa vị thấp hơn thấy ngài đã sợ, nếu không thì hay nũng nịu. Mệt lắm, ngài không chịu ở cùng.
Tâm trí hoàng hậu nương nương chỉ đủ để nghĩ đến tiểu hoàng tử, không rảnh tiếp đón hoàng thượng. Hoàng thượng chán nên không ở lại lâu.
Hiền phi...ừ thôi, từ lúc còn là Kỳ vương, hoàng thượng nhìn nàng đã không thuận mắt.
Hiền phi rất coi trọng quy tắc, lễ nghi. Trước đây, nàng hay thúc giục Kỳ vương phải chăm chỉ, cầu tiến. Bây giờ hay nhắc nhở hoàng thượng phải cần chính, thương dân.
Tiên đế đúng là chọn được cho con mình một thê tử giỏi. Chỉ với danh vị phi mà nàng có thể quản lý mọi chuyện đâu ra đó. Tất cả đều là minh chứng cho năng lực và lễ độ của nàng.
Tiểu Lan đưa ta đến chỗ hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-tam-nguyet/2694242/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.