Một buổi sáng ở Minh Thành đầy gió và tuyết, giữa mùa đông là thời điểm tuyết rơi càng dày hơn, ở các gia đình hầu hết đều sẽ có lò than sưởi ấm, áo lông cáo dày cộm, riêng chỉ có trong ngục là chẳng có cái gì...
Lương Tam Bảo sau khi bị tra khảo thì được ném trở về nhà lao, hiện tại đang nằm im một chỗ gặm nhấm cơn đau. Nếu là ngày thường thì ánh nắng mặt trời có thể thông qua ô gạch nhỏ chiếu vào, nhưng hiện tại là mùa đông, tuyết trắng rơi dày, ngay cả một tia sáng cũng chẳng có mà chiếu, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ có từng cơn gió rét buốt thổi vào.
Trong lúc hắn đang mơ màng nhắm mắt lại thì văng vẳng bên tai là tiếng gào khóc vô cùng thảm thiết của những người thân nhất của mình, thê tử, cha mẹ, nhi tử,...
Lương Tam Bảo còn nhớ rất rõ lồng ngực hắn đau đớn vô cùng khi mà cố gắng cách mấy cũng không thể chạy tới chỗ của những người thân trong gia đình mình. Cuối cùng, khi hắn chạy hụt một bước thì đã ngã sấp mặt trên đường, ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt mình không còn ai nữa, thay vào đó lại là cái bóng của một nam tử khoác một chiếc quan bào màu đen, viền đỏ, thêu hình vân mây đặc trưng nổi lên bằng chỉ bạc.
Đây chính là dáng dấp mà Lương Tam Bảo gặp lần đầu tiên của người đó, lúc đó hắn đang trên đường hồi kinh để phụng mệnh Đệ nhị đế. Khác với hai vị vương gia còn lại luôn luôn búi tóc gọn gàng, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-nhat-mong/1111211/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.