Lệnh của Hoàng đế bệ hạ, Mạc Thanh Trần dù thân mang trọng thương chưa khỏi cũng phải cố đưa thân mình vào cung cho bằng được, lần đầu tiên nàng đến Minh Thành đã vì muốn tránh mặt hắn một lần mà xuất môn đến Bảo Đông lâu, bây giờ cũng không thể kéo dài thời gian được nữa. Ngược lại, nàng lại càng tò mò hôm nay liệu có phải chỉ có một mình nàng được triệu kiến hay không?
Quả nhiên khi đến trước Thiên Sinh Môn thì nàng đã thấy giám thái cung nữ đứng tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao.
"Ung Nhị Vương điện hạ đóng cửa tự giam mình trong phủ bốn tháng cuối cùng cũng đã xuất môn, Công chúa điện hạ đúng lúc về kinh, Chu Vương điện hạ thì lại vừa bị bệ hạ trách mắng, lần này chắc chắn là được ban thưởng việc lần trước cứu giá, chiếm được sủng ái của bệ hạ... Lần này xem như vinh quang không để đâu cho hết."
"Các ngươi bàn tới bàn lui, cuối cùng người ra quyết định là bệ hạ. Mà xem đi, bệ hạ bây giờ nghe lời ai nhất?"
"Ai?"
"Còn hỏi? Dĩ nhiên là Hoàng quý phi a..."
"Cũng đúng, ngày nào còn Hoàng quý phi thì ngày đó Chu Vương điện hạ còn lâu mới thất sủng..."
Những lời bàn tán này không một chút nào nể nang gì ai, đơn giản dù Chu Vương có lỡ hụt một nước cờ cũng chưa có thua cả ván. Ai cũng biết, chỉ cần Chu Vương chưa thua ván cờ này thì dù trên bàn cờ này có biến hóa thế nào, người thượng phong luôn luôn là Chu Vương.
Còn Ung Nhị Vương có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-nhat-mong/1111200/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.