Môi anh không nặng không nhẹ nghiền da thịt phía sau cổ Tống Lai Yên làm cô nhột đến cả người run lên, theo bản năng kẹp chặt đùi, cọ xát nhẹ vào nhau. Một giây đó, cô mới phát hiện thì ra cơ thể mình lại nhớ nhưng anh đến thế, chỉ một cái hôn đã làm cô khát khô, gấp gáp không chờ nổi muốn càng nhiều, muốn động tác thân mật hơn.
Anh nắm lấy đầu vai cô rồi chậm rãi lần mò xuống. Cô nhắm nghiền hai mắt, dựa lưng vào ngực anh.
Bên tai là hơi thở của anh, trên người là những cái vuốt ve dịu dàng anh mang đến, cô nghe được anh thấp giọng hỏi mình: "Sao lại gầy đi rồi."
Trong ấn tượng của Mạc Nhiên, mặt Tống Lai Yên có chút trẻ con, thân thể mơn mởn tinh xảo.
Khung xương cô vốn dĩ không to, nên khi gầy càng có vẻ nhỏ xinh.
Mạc Nhiên nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khẽ nhíu mày: "Em không ăn cơm đàng hoàng phải không?"
"Mỗi ngày em chỉ lo nhớ anh, không ăn vô gì hết." Gút mắc trong lòng cô đã được gỡ, lại bắt đầu tán tỉnh anh.
Đối với Mạc Nhiên mà nói, cô bây giờ quá nhỏ bé, thế nên anh có thể bế cô lên một cách dễ dàng. Anh nhẹ nhàng đè cô lên giường, sợ lực quá lớn sẽ làm cô đau.
Anh cởi hết quần áo của người thương, làm cô trần trụi nằm dưới thân, ánh trăng nhè nhẹ phủ lên người cô một lớp màng bạc càng
làm nổi bật lên da thịt trắng như gốm sứ. Bộ ngực hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718333/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.