Không phải Tống Lai Yên không nghĩ tới mà là nếu không phải chuyện quan hệ của cô và Mạc Nhiên bất đắc dĩ bị lộ ra thì có khi nào chuyện kết thông gia đã không xảy ra, mẹ và dượng Lý cũng sẽ không phải li hôn hay không.
Đúng vậy, cô khát khao có một người ba dù đó chỉ là cha dượng. Nếu không cô cứ có cảm giác mình tàn khuyết. Nhưng giờ cô mới phát hiện ra cha kế dành phần lớn thời gian để an ủi mẹ cô, mà con gái là cô đây dù sao cũng không phải ruột thịt, nên hầu như chẳng bao giờ nhận được sự quan tâm đó.
Không chỉ Lý Ngạn Vĩ, chỉ sợ dù cho ai làm cha kế cũng không thể cho cô tình thương thuần túy nhất của một người cha.
Ba đã chết chính là đã chết, không còn trên đời nữa.
Tống Lai Yên biết đây là sự thật, cũng biết bản thân nên tập thành thói quen nhưng đã 5 năm trôi qua, giờ đây mỗi khi nhớ đến thì lòng cô vẫn còn đau nhói.
Cha kế thuộc về mẹ, Tô Bội Tình không hề lẻ loi; mà anh hai, lại thuộc về cô. Đối với cô, Mạc Nhiên nào chỉ là sự an ủi, nhưng cô chắc chắn sẽ không buông tay, đồng thời đôi lúc sẽ tự hỏi có phải bản thân quá ích kỉ chăng? Mẹ cô làm sao bây giờ?
Đôi khi cô thật sự muốn ích kỉ một lần, ở bên Mạc Nhiên không màng tất cả.
Ban đêm, Tống Lai Yên trở lại Tĩnh Thủy Loan, nhìn căn nhà không bật đèn từ xa trông như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718327/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.