Tống Lai Yên an tĩnh cuộn tròn ở ghế sau, toàn bộ hành trình yên tĩnh dị thường, tuy không tức giận nhưng không có nghĩa cô không thất vọng, đổi lại người khác cũng sẽ khổ sở giống cô hiện giờ, bị cha mẹ xem nhẹ thì ai mà không buồn cho được. Nói đến cùng, Lý Ngạn Vĩ chỉ là cha kế, ông sẽ không săn sóc chư đáo cho cô như con ruột. Còn tính cách Tô Bội Tình thì quá kịch liệt, thường xuyên uốn cong thành thẳng.
Tô Bội Tình chủ động hỏi mấy câu nhưng Tống Lai Yên đều vờ như không nghe thấy. Dù nhận được chỉ là sự lạnh nhạt, Tô Bội Tình cũng không có ý nghĩ chỉ trích cô một lần nữa, ngược lại chĩa đầu súng về phía ông chồng đang lái xe: "Ông không nói không rằng là có ý gì hả? Ban nãy ở nhà xảy ra chuyện gì ông cũng thấy mà."
Lý Ngạn Vĩ tránh nặng tìm nhẹ, chỉ hỏi thăm tình trạng của Tống Lai Yên: "Trước đó bà có nói với tôi Lai Yên bị suyễn nên ngày thường phải chú ý một chút."
Tô Bội Tình biết ông đang tránh né, trào phúng nói: "Sao ông không quan tâm con trai ông chút nào vậy? Mạc Nhiên là con ruột của ông mà."
Lý Ngạn Vĩ bị nói cho á khẩu.
Tống Lai Yên nghe được hết nhưng cô làm ngơ.
"Ông tính xử lí như thế nào?" Tô Bội Tình lạnh lùng hỏi.
Đối với dấu hiệu quá mức "thân mật" giữa hai anh em, ngoại trừ ban đầu Lý Ngạn Vĩ có hơi kinh ngạc và khiếp sợ thì bây giờ ông lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718325/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.