Sau khi về nhà, Tống Lai Yên vẫn luôn thất thần, thầm oán trách chính mình quá mức thận trọng. Ba mẹ đến giờ còn chưa về, đáng lẽ ra cô còn có thể ở cùng Mạc Nhiên thêm chút nữa, nói không chừng việc làm thêm một lần nữa là hoàn toàn khả thi.
Khi tắm, cô tách tiểu huyệt ra, bên trong vẫn còn dính nhớp, cửa huyệt cũng có chút tê mỏi, nhưng hiện tại nơi đó đã khô ráo trở lại, miệng huyệt cũng khép lại, giống như chưa từng bị xâm nhập. Trước đó khi ra ngoài đường, cảm giác ngại ngùng vẫn luôn đeo bám cô, nhưng hiện tại xem ra cảm xúc đã cân bằng trở lại.
"Cậu và Mạc Nhiên đã... Làm chuyện đó rồi hả?" Phương Tiêu Tiêu hỏi.
Tống Lai Yên chớp chớp mắt, không nói chuyện.
"Thật ra mình đã muốn hỏi cậu từ lâu, ở nhà vệ sinh ngày đó... Có phải hai người bên trong là cậu và Mạc Nhiên không?"
"Nếu mình nói mình đã làm tình cùng anh ấy thì cậu có nghĩ mình là một đứa con gái hư đốn không?" Ánh mắt Tống Lai Yên sáng rỡ, y hệt như chó con đang nằm trong ngực cô lúc này.
"Hai chuyện này có liên quan sao?" Phương Tiêu Tiêu nghiêng đầu: "Còn con chó này, sao cậu còn chưa trả lại cho Mạc Nhiên? Anh ấy không cần hả?"
"Anh ấy đưa lại cho mình nên mình muốn chăm sóc nó thật tốt."
Khoảnh khắc đó Phương Tiêu Tiêu bắt giữ được biến hóa rất nhỏ trên mặt Tống Lai Yên. Lúc ấy khóe miệng cô vô thức vểnh lên, con ngươi vì nhiễm đậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-hoa-duc-nhien/3718308/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.