Đang lúc tay Doanh Chính đang xoa hai má tôi, một thanh kiếm đặt trên cổ hắn.
“Đã lâu không gặp, Doanh Chính. Ta tới đây mang đi người của ta.” lời nói người cầm kiếm tràn đầy ý cười.
Tôi đứng dậy, cả người chấn động vui mừng, giống như đang ở trong mơ.
“Đan ca ca, như thế nào... Là huynh sao!”
Ngay sau đó mấy chục tên thị vệ đẩy cửa mà vào.
“Yến Đan? Ngươi không phải đã chết sao?” Doanh Chính vẻ mặt không thể tin được, trong mắt hình như có mấy ngàn mấy vạn mũi tên bắn vào trong ngực Yến Đan.
Thân Yến Đan mặc áo giáp của thị vệ, trường kiếm trong tay chàng không có một chút dao động, cười nói: “Yến Đan ta đâu phải chỉ có vẻ ngoài, đối mặt với cái chết trước mắt cũng biết phải làm gì.”
“Ồ?” đuôi lông mày Doanh Chính nhướng lên, trong mắt tràn ngập sát khí, “Vậy ngươi là tới ám sát quả nhân, phục hồi giang sơn Đại Yến ngươi?”
Yến Đan mặt mày mỉm cười, vươn cánh tay dài, đem tôi kéo vào trong lòng: “Đại Yến giang sơn là của Doanh Chính ngươi, Yến Đan ta cũng không muốn hiếm lạ.”
Cung nỏ đã lên dây, nhắm. Tôi nhanh chóng chắn trước người Yến Đan.
Doanh Chính ý bảo kéo cung, híp mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy chính mình có vài phần nắm chắc có thể mang Diêu Vân đi?”
“Không có. Cho nên, mời Tần vương bắn tên.” Trên mặt Yến Đan không chút e dè sợ hãi.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi là người duy nhất trong thiên hạ dám nói với Doanh Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-dieu-van/2578970/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.