Sáng sớm, Thất Thất đã bị Lưu quản sự kêu lên, mang theo nàng đi vàotrước mắt con rùa đá kia, rõ ràng đây là một ngựa so với những con ngựakhác cao lớn hơn, so với đầu mình còn cao hơn rất nhiều, một người đànông cao lớn có chút bất ngựan vỗ vỗ con ngựa kia nói:“Ngươi chăm sóc tốt cho nó, nếu ngươi để cho ta biết ngươi có chút nào không tốt với nó,cẩn thận ta lặt xuống đầu của ngươi!”
Thất Thất từ nhỏ lớn như vậy, từng xem qua người cưỡi ngựa, chínhmình thì ngay cả lông ngựa cũng chưa từng sờ qua, trong lòng nhút nhát,vừa muốn đi qua, con rùa đá kia lại giơ chân, hướng Thất Thất đá đến,Thất Thất đối phó độc trùng tính ra còn có chút biện pháp, đối phó thứtrâu bò này thì vô kế khả thi, chỉ phải đặt mông ngồi trên đất chuẩn bịnhận lấy cái chết.
Người đàn ông ném dây cương hét to một tiếng “Tứ Bảo”, con rùa kiamới thu hồi chân, kêu hí hí chạy ra, Thất Thất từ trong điện diêm vươngđi một vòng trở về, người đàn ông kia lại bảo nàng dẫn ngựa, Thất Thấtlui về phía sau một bước lớn hỏi:“Vì… Vì sao không cho nó dùng khóa đầu, hàm thiếc cùng dây cương!”
Người đàn ông kia vừa nghe giận dữ nói:“Ngươi dám dùng!”
Thất Thất thấy người kia tức sùi bọt mép, theo bản năng lại lui vềphía một bước to, sau đó nghe người đàn ông kia nói:“Tứ Bảo là con ngựatốt nhất trên đời này, nó đã cứu mạng đại tướng quân, ngươi nếu lại dámnói loại sự tình này, ta phải bẩm đại tướng quân, chuyện này tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-chi-tram/1957192/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.