Vương Quốc Khánh đẩy ra xe ngựa không gặp Doãn Trường Ninh, nghĩ đếncấp dưới báo “Tướng quân gia” chính là Lôi Nhân, vì thế mang theo hơnmười kỵ binh đuổi theo Lôi Nhân, Thất Thất vừa mới bắt đầu còn để ý việc ngồi ở phía trước Lôi Nhân, thấy không được tự nhiên, ở lúc Lôi Nhândùng trường thương đẩy ra hơn mười mũi tên, bỗng nhiên thân thể đánhthật mạnh vào trên người Thất Thất, Thất Thất mới biết được mình hiệntại cần lo lắng không phải là vấn đề danh tiết, mà hẳn là nên lo lắngtánh mạng có còn giữ được hay không?
Lôi Nhân ói ra một búng máu, bỗng kẹp ngựa, cũng không lo chắn tên,chỉ lo liều mạng chạy thoát ra, Thất Thất chỉ nghe tiếng gió bên tai gào thét mà qua, trời vốn đang âm tình bất định, bắt đầu rớt mưa nhỏ, trênmặt Lôi Nhân máu loãng cùng giọt mưa rơi đến trên người Thất Thất, ThấtThất mới không khỏi kích động, chợt nghe thanh âm Vương Quốc Khánhtruyền tới:“Các ngươi vài cái đi theo bên kia, bắt sống!”
Lôi Nhân lại ở phía sau một đầu cắm xuống ngựa, Thất Thất cũng bị Lôi Nhân kéo xuống theo, Thất Thất chỉ cảm thấy cái trán cùng cánh tay đềuđau rát, nhưng không kịp bận tâm đau đớn, vươn tay lấy ra sáu mũi tênnhỏ, trong não hiện lên rất nhiều loại phương thức chạy trốn, loại thứnhất chính là trước giả chết, rồi hành sự tùy theo hoàn cảnh; loại thứhai là tìm biện pháp cùng Vương Quốc Khánh nhận quen biết, để cho VươngQuốc Khánh buông tha mình; Loại thứ ba nói mình là bị Lôi Nhân bức ép,để cho Vương Quốc Khánh buông tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-chi-tram/1957129/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.