Mặc áo bông của dì Thanh, khoác áo khoác da chó của Doãn Trường Ninh, đã muốn cực kỳ ấm áp, Thất Thất ngay cả ho khan cũng cảm thấy nhẹ hơnrất nhiều.
Theo Doãn Trường Ninh lên phố, Thất Thất đến Thượng Dần đây vẫn làlần đầu tiên ra đường, Thượng Dần thành phồn hoa hiển nhiên không hề kém Đồng thành, thậm chí còn phồn hoa hơn, Đồng thành nhiều mua bán tơ lụa, đàn sáo linh tinh, nơi này mua bán súc vật càng náo nhiệt hơn, còn cókhông ít mua bán nô lệ, phong cách trong thành cùng Đồng thành hoàn toàn không giống nhau, làm cho Thất Thất ấm áp hưng phấn không hiểu vì sao,đi một hồi Thất Thất liền phát hiện bánh bao quý hiếm ít có ở Đồngthành, ở trên đường phố Thượng Dần dường như tùy ý có thể thấy đượcngười ta mua bán, hơn nữa buôn bán cũng không tệ lắm.
Doãn Trường Ninh dường như cũng cũng không nóng lòng đi chỗ cửa hànggì đó, dẫn Thất Thất đi đông một chút đi tây một chút, đi tới gần giữatrưa mới rốt cục đi vào một cửa hàng tơ lụa, Thất Thất ở Đồng thành thấy nhiều cửa hàng, thực chưa thấy qua cửa hàng kinh doanh vắng vẻ như thế, một bóng người cũng không có, tên sai vặt còn ở trên bàn ngủ gật, vìthế Doãn Trường Ninh chỉ phải ho một tiếng, tiểu nhị kia vừa ngẩng đầuthấy là Doãn Trường Ninh vội vàng đứng lên kêu một tiếng:“Ninh gia đãtrở về!”
Doãn Trường Ninh hừ một tiếng hỏi:“A Sinh đồ đáng chết kia đâu!”
Vì thế một lão đầu rõ ràng còn mang vẻ buồn ngủ từ bên trong chạy ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-chi-tram/1957070/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.