Ta tắm gội xong, phu quân đã hoàn thành việc pha màu, bột chàm trong chén hòa với nước, bóng loáng căng mọng. Phu quân cầm bút vẽ thấm đều phẩm xanh đen, nói: “Phu nhân, nhắm mắt lại, chúng ta bắt đầu họa mi đi.”
Bông tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, mấy đóa mai đỏ tươi rực rỡ trong quang cảnh trắng thuần. Ta nhắm mắt, trong lòng len lỏi một tia ngọt ngào.
Lông mày người trong gương cong cong, vết sẹo nơi mi tâm càng thêm rõ, ta khó chịu cắn môi.
Phu quân cầm bút, cẩn thận nâng mặt ta, bỗng nhiên dừng tay, “Phu nhân, nàng xinh đẹp tự nhiên, ta muốn che đi vết thương của nàng, nhưng không biết phải vẽ thế nào mới được.”
Ta gượng cười đáp: “Phu quân, chàng thích vẽ thế nào thì vẽ.”
Vì thế phu quân nhìn chăm chú vào mặt ta. Lòng ta hơi hoảng loạn, chầm chậm khép mắt lại. Chàng thở dài một tiếng, dịu dàng vuốt ve gương mặt ta.
Lát sau, ta ngồi thẳng trước gương đồng, mi tâm giữa trán nở rộ một đóa mai đỏ, điểm xuyết nhờ yên chi, diễm lệ mà không lòe loẹt, làm nổi bật làn da trắng nõn của ta.
“Phu quân”, ta có phần lúng túng.
“Phu nhân có thích không?” Phu quân mỉm cười hỏi.
Ta gật đầu.
Nha hoàn tiến vào thông báo: “Khởi bẩm lão gia, phu nhân, Nội khách tỉnh sử Vương đại nhân, Duyên phúc cung sử Trương đại nhân, Điện tiền mã quân đô ngu hầu Hứa đại nhân, Tả ty lang trung Trần đại nhân đều phái người đến mời lão gia.”
Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-chi-hoa-mi/2104291/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.