Cảnh Hi Miểu đi vào phòng giam âm u, dừng lại trước cửa, sau đó dường như không nhịn được mà gấp gáp đi về phía trước. Nơi này là nhà giam dành cho Hoàng thất. Vô cùng âm u, vắng vẻ, tất cả đều khiến cho Cảnh Hi Miểu cảm thấy bực bội.
Cai ngục đến mở ra gian phòng ở tận cùng bên trong cho Hoàng thượng, cũng là phòng giam duy nhất có người. Cai ngục khom người lui ra, người bên trong ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nhu mì uyển chuyển. Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu, ung dung cười, hỏi: “Hoàng thượng, người sao lại một mình đến đây? Lẽ nào người đã cùng Thái úy đại nhân ân đoạn nghĩa tuyệt? Hay là người muốn hỏi ta Thái úy đại nhân rốt cuộc có tham dự vào binh biến hay không?”
Dáng vẻ Cảnh Hi Miểu đi vào lúc này giống như đang cố gắng nén giận, y bình tĩnh lại, “Chuyện của hắn, ta không đến nỗi phải đi hỏi một người ngoài.”
Đàn Tâm đen mặt, bực tức đứng phắt dậy, nhưng nghĩ một hồi lại nhịn xuống. Không đề cập tới chuyện Tương Lý Nhược Mộc nữa. “Nhưng nếu ngươi đến chỉ là để lấy mạng ta, chẳng lẽ ngươi định tự mình động thủ?”
“Ta muốn lấy mạng ngươi. Nếu nói lấy tư cách làm Hoàng đế ta cần phải ra quyết định xử tội kẻ nào,” Cảnh Hi Miểu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Vậy quyết định xử tử này nhất định là quyết định dễ dàng nhất của ta.”
Đàn Tâm không trả lời. Cảnh Hi Miểu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy trong địa lao có mùi ẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703959/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.