Cung điện của Hoàng đế không thích hợp cho người ở lại, Tương Lý Nhược Mộc vẫn nghĩ như vậy. Hắn đứng cạnh cây cột một lúc, nhìn nơi ở của vua. Nhà rất cao, đương nhiên, nơi này là cung điện. Giường cũng rất lớn, có vẻ cực kỳ lạnh lẽo. Cảnh Hi Miểu ngồi bên trên có vẻ càng nhỏ bé hơn, không nơi nương tựa. Cho dù dùng chăn bông đem mình che lại thì cũng vẫn vậy. Đèn ***g cũng không giống của nhà dân chúng tầm thường mà càng sáng hơn, nhưng cũng chỉ có thể soi sáng một vùng nho nhỏ. Đỉnh giường u ám nối liền với bóng tối, ban đêm không nhìn thấy hoa văn chạm trổ xa hoa, chỉ có ngôi sao tối tăm lúc ẩn lúc hiện.
“Hi Miểu”, Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng gọi y.Cảnh Hi Miểu buông chăn, mờ mịt nhìn xung quanh. Nam nhân vừa quen thuộc lại xa lạ nghiêng người dựa vào cây cột, lo lắng nhìn y. Lúc nào mà ngươi lại nhìn ta chăm chú như vậy? Cảnh Hi Miểu chợt mơ hồ nghĩ, y có chút hỗn loạn. Y đối với người đàn ông này rất quen thuộc. Bất kể là khuôn mặt đẹp tuấn tú u buồn lạnh nhạt, hay dáng người thon dài kiện mỹ, thậm chí là cơ thể cùng nhiệt độ khi không mặc quần áo. Hắn cách mình một khoảng cự ly, tại sao vậy? Tựa bên cây cột, trên mặt vương chút đau xót, cái hông của hắn treo thanh kiếm, cử chỉ cực kỳ mau lẹ. Trong đầu Cảnh Hi Miểu nhớ lại dáng dấp của hắn khi múa kiếm, y rất muốn nhìn.
“Bất kể muộn thế nào, sau khi xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703918/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.