Lúc y tỉnh lại liền thấy Tương Lý Nhược Mộc đang chống tay ngủ bên cạnh bàn, mái tóc đen được cài lên bằng một cây trâm bạch ngọc, buông lỡ xuống mặt. Lúc hắn ngủ, lệ khí thường này liễm đi không ít, trở nên ôn nhu trẫm tình hơn rất nhiều.
Cảnh Hi Miểu nhìn người mình, đã được thay y phục mới sạch sẽ thơm tho, cách buộc rất lạ, là kiểu buộc dây dùng trong quân đội, vừa nhìn là đã biêt Tương Lý Nhược Mộc là người đã thay cho mình.Y đưa tay hướng về phía Tương Lý Nhược Mộc, bắt lấy ngón tay hắn, có chút lạnh lẽo.
Tương Lý Nhược Mộc giật mình tỉnh lại, không nói gì với Cảnh Hi Miểu, chỉ là yên tĩnh nhìn y. Tương Lý Nhược Mộc có ý xin lỗi mình? Cảnh Hi Miểu thấy được ý tứ đó trong mắt Tương Lý Nhược Mộc, đột nhiên cảm thấy lông tơ trên người dựng hết lên, ” Ta… không có chuyện gì đâu…” Cảnh Hi Miểu không nghe thấy được thanh âm của mình, cổ họng y không phát ra tiếng, y buông tay Tương Lý Nhược Mộc, lấy tay đè cổ mình ra sức ho khan một tiếng, thử một hồi, lúc này mới nói được, ” Ta…”
” Không có chuyện gì đâu,” Tương Lý Nhược Mộc hiểu được khẩu hình ban nãy của Cảnh Hi Miểu, hắn đưa tay vòng qua người y, ôm trọn vào lòng mình, ” Có chỗ nào khó chịu không?”
” Không có, cảm thấy rất tốt,” Cảnh Hi Miểu trả lời hắn, y nhìn xung quanh một lượt, giường và ghế tựa đều bằng gỗ lim,trên bàn có một bức tranh sơn thủy, giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703901/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.