Phía đông quận Thông Bình có một khoảng sân nhỏ hẻo lánh, tuy rằng hẹp, nhưng khi tiến vào trong, ở giữa là một khu vườn yên tĩnh rất đặc biệt. Tương Lý Nhược Mộc sáng sớm đi đến quận Thông Bình kiểm tra tình hình vận chuyển muối, lần này đến đây nguyên là hắn có chút chính sự, tiểu hoàng đế nghe nói hắn muốn rời kinh thành một thời gian, liền đến phủ Thái úy huyên náo long trời lở đất, đầu Tương Lý Nhược Mộc đau đến cực điểm, không thể làm gì khác hơn là mang theo tiểu hoàng đế đi du ngoạn.
Lúc nỳ vẫn chưa đến buổi trưa, Tương Lý Nhược Mộc đã trở về, nhìn xuyên qua tiểu vườn một chút, liền nhìn thấy Cảnh Hi Miểu đang ngồi trên chiếc giường cạnh giàn nho, một bên là nho và dưa hấu ướp lạnh, một bên là tô đường tráng miệng.
” Cảnh Hi Miểu, ngươi vào bên trong ngủ đi, Tương Lý Nhất Bình không quản được ngươi sao?” Tương Lý Nhược Mộc nhìn y,” Món tráng miệng phải đợi sau bữa ăn, ai mua về cho ngươi?” Kỳ thực Tương Lý Nhược Mộc chỉ cần để ý một chút nhất định sẽ phát hiện mình đang gắt gao với Cảnh Hi Miểu, cũng bởi đầu Tương Lý Nhược Mộc đã sớm bị quốc sự chính vụ làm cho bế tắc, hắn bận bịu đến choáng váng mặt mày, những chuyện ăn uống vụn vặt này, hắn đều không có thời gian để ý, đầu óc hắn đều bị công việc nhét kín.
Cảnh Hi Miểu hướng vào phía trong giường, không có phản ứng. Tương Lý Nhược Mộc đến bên giường y ngồi xuống, thấy ở cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703882/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.