“Hoàng thượng, người hôm nay khá hơn chút nào chưa?” Lưu công công một bên phái người rửa mặt cho Hoàng thượng, rồi vừa nói:”Hôm nay khí sắc Hoàng thượng tốt hơn rất nhiều.”
“Thái Úy đâu?” Cảnh Hi Miểu thỉnh thoảng nhìn ra cửa, mấy ngày hôm nay Thái Úy buổi tối ở đây cùng y, hoặc là trời vừa sáng thì sẽ đến thăm y, nhưng ngày hôm nay không thấy, “Thái Úy sẽ không tự mình hồi kinh trước chứ.”
“Sẽ không như thế đâu Hoàng thượng,” Lưu công công bồi bên cạnh cười nói, “Thái Úy hắn nói sẽ chờ Hoàng thượng lúc vết thương ở chân gần như khỏi hẳn, mới đồng thời cùng Hoàng thượng hồi kinh.”
Cảnh Hi Miểu nghe xong yên phận nằm xuống, tuy rằng ngồi ở trên giường không thể đứng dậy, nhưng vẫn hướng về phía cửa trông.
Một Vũ Lâm thị vệ đi vào, “Hoàng thượng, Đàn Tâm phủ Thái Úy đến thỉnh an.”
“Đàn Tâm?” Cảnh Hi Miểu nghi hoặc nhìn Lưu công công.
“Bẩm Hoàng thượng, người này lúc lão nô ở phủ Thái Úy, đã gặp một lần, là một hài tử xinh đẹp.” Lưu công công cũng vừa mới nhớ tới.
“Hài tử trong phủ Thái Úy?” Cảnh Hi Miểu lặp lại câu nói, đăm chiêu, “Vậy, để hắn vào đi.”
Đàn Tâm lúc trước đến nơi này gặp được Tướng Lý Nhược Mộc. Lần thứ hai nhìn thấy Tướng Lý Nhược Mộc là đang ngẩn ngơ nhìn cây trâm bạc Phi Yến trong một cái hộp.
“Thái Úy đại nhân, ta nghe nói lúc xưa có một câu chuyện. Một vị phi tần của quốc chủ đã chết, để lại cho quốc chủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703865/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.