Đảo mắt mười năm đã trôi qua, Tương Lý Nhược Mộc ngồi trên lưng ngựa, thâm trầm nhìn chiến trường máu tươi đầm đìa, khóe miệng hơi xả ra một tia lãnh tiếu. Ngũ quốc loạn lạc, một nhóm sử quan (chức quan ghi chép lại những sự vụ xảy ra trong mỗi thời kỳ trị vì của một hoàng đế) đã ghi chép như thế này, phiến quân phản loạn trong bảy tháng ngắn ngủi cuốn sạch cả nửa Trung Châu, bị Thượng tướng quân Tương Lý Nhược Mộc vừa mới đến tuổi lập nghiệp bình định, Tương Lý Nhược Mộc mới chỉ ba mươi đã được nhậm chức Thái úy, từ đó đứng hàng tam công. Nhưng Tương Lý Nhược Mộc biết rằng đây chỉ là kiếm cớ, trắng trợn dàn cảnh, tính kế truy diệt Chư Vương, nhất thời hoàng thân quốc thích mỗi người đều cảm thấy bất an.
“Tướng quân.” Phó tướng Lý Duẫn Chi ngồi trên lưng ngựa, vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì?” Tương Lý Nhược Mộc suy đoán, Lý Duẫn Chi bộ dạng vội vội vàng vàng, có chút bất thường.
“Tướng quân, hoàng đế bệ hạ ── băng hà rồi.” Lý Doãn Chi đến bên cạnh hắn thấp giọng nói.
“Cái gì” Tương Lý Nhược Mộc cầm roi trong tay quất mạnh vào một chiến xa bên cạnh. Không, quên đi. Chết thì đã chết đi. “Di chiếu đây?”
“Lập Tam hoàng tử Cảnh Hi Minh làm hoàng đế, đi theo Lưu thừa tướng, Thái úy Tương Lý Như Mộc làm phụ chính đại thần” Lý Duẫn Chi hơi dừng một chút “Đây là điều hiển nhiên, một văn một võ, trừ bỏ tướng quân cùng thừa tướng còn ai có thể gánh vác trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yen-ba-hao-mieu-suong-khoi-menh-mong/2703833/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.