Bát mâm dường như vĩnh viễn đều không rửa xong, một thùng thấy đáy, thùng khác đầy chén bát dính dầu mỡ lại tới, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng giục của trù tử hoặc nha hoàn bưng trà đưa nước, may mà động tác của nó khá nhanh nhẹn, một lát sau là ứng phó được ngay.
Làm việc mấy ngày, Kiều Bảo Nhi rốt cục hiểu ra Noãn Xuân các là nơi gia môn (đàn ông) có tiền là có đến tìm vui. Nó ngồi trong góc trù phong, thỉnh thoảng lại nghe được các trù tử bàn luận trong các có cô nương nào xinh đẹp, vị đại gia nào tán tài mê muội ai…
Được vài lần, nha hoàn liền sai nó lên giúp rót rượu, bưng thứ ăn tới sương phòng các cô nương hoặc hoa thính [1]. Nó thấy các nam nhân ôm ôm ấp ấp các cô nương, vừa sờ vừa hôn… Bọn nha hoàn tựa hồ nhìn lâu thành quen, nhưng nó vẫn không được tự nhiên.
Tránh né sắc mắt tục tĩu dâm ô của nam nhân, nó bỗng nhiên nhớ lại lời đả thương người khi trước, “Ngươi đã cho ai chơi đùa?”
Trái tim như nghẹn lại, đau đớn; trong m ắ t k ẻ có ti ề n, đùa b ỡ n và khi d ễ ch ỉ như trò vui thôi ư?
Đã t ừ ng có ngư ờ i thư ở ng cho nó ngân lư ợ ng đ ể đùa b ỡ n đ ộ c ác, coi nó như chó mà đ ố i đãi, cho r ằ ng nó không t ự tr ọ ng…
“Khi dễ ta, vui lắm sao…” Nó thì thào nói nhỏ, nghĩ hoàn c ả nh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yem-no/2406126/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.