Vương phủ.
Qua hai năm, Kiều Bảo Nhi đã tròn mười bảy tuổi. Ở trong phủ, nó dần thay thế vị trí của Nghiêm tổng quản, chưởng quản mọi việc lớn nhỏ trong phủ, thuận lý thành chương (tự nhiên) mà trở thành đối tượng nịnh bợ trong miệng đám nô tài.
Vô luận nó đi đến chỗ nào, mọi người cũng đều tôn xưng nó một tiếng ‘tiểu gia’.
Đối tượng ngày xưa mọi người khi dễ giờ đã nắm quyền thế, mọi người đều là người sáng suốt ─ so sánh Tiểu Bảo Nhi và Nghiêm tổng quản; Tiểu Bảo Nhi không kiêu ngạo, không ra vẻ tự cao tự đại, tính tính lại ôn hòa, đúng là ở chung rất thoải mái. Cho dù thân phận của nó chỉ là một yêm nhân, đến nay nó vẫn làm ấm giường cho chủ tử, nhưng những thứ đó so với lợi ích thiết thân của mọi người thì có là gì?
Ai ngu ngốc lại đi làm khó dễ cho chính mình a, vô luận là yêm nhân bị khinh bỉ thế nào, nhưng địa vị của người ta trong phủ vẫn là cao ngất, có bản lĩnh làm chủ tử nâng niu trong tay như trân bảo.
Ngân Thúy tươi cười giả dối, cầm đồ đi bên cạnh Tiểu Bảo Nhi, cung kính gọi một tiếng, “Tiểu gia.”
Nó bỗng nhiên đứng lại, chỉ gật đầu đáp lại. Không bị hiện thực làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng, không dung được những dơ bẩn giấu trong mình; trong thế giới của nó, chủ tử là trời, mọi việc đều tuân theo mệnh lệnh; đối với những người đều là nô tài, nó vẫn dùng thái độ của kẻ đến sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yem-no/2406119/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.